Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1455: Người ẩn nấp dưới Vực Sâu (2)

Ánh sáng màu đỏ thẫm quen thuộc xuất hiện, thế giới xung quanh lại bắt đầu lập lòe không ngừng, như thể mọi hình ảnh đều đang chồng chất lên nhau. Dùng năng lực ảo tưởng, Lục Tân ổn định lại cơ thể, sau đó đầu tiên là cảnh giác quan sát xung quanh.

Thậm chí ngay cả hạt đen dưới đáy mắt cũng xuất hiện, tay phải thì biến thành một màu nhợt nhạt, tay trái thì bị một bóng đen run rẩy bao phủ.

“Không cần lo lắng.”

Như thể đang biết anh lo sợ cái gì, mẹ nhẹ giọng nhắc nhở: “Nó sẽ không tới.”

“Dù sao thì nó cũng đã chết, cho nên, trừ khi tới gần nó, nó sẽ không chủ động truy lùng chúng ta.”

Nghe lời mẹ nói, Lục Tân mới thoáng yên tâm.

Việc nhìn thấy thứ “Tối Sơ” ở tầng dưới cùng của Vực Sâu đã để lại bóng ma cực lớn trong lòng anh.

Vậy nên mới khiến anh lo lắng việc vừa tiến vào vực sâu, những xúc tua của vật kia sẽ lập tức vọt tới chỗ mình.

“Đã như vậy thì chúng ta cũng nên lên đường thôi?”

Nói xong, Lục Tân nhìn về phía xa xa trong Vực Sâu.

Mẹ cười gật đầu, vỗ nhẹ vào vị đội “chiếc mũ nhọn” kia rồi nói cho biết tọa độ.

Chỉ một động tác nhỏ nhặt như vậy của bà nhưng lại khiến tên đội chiếc mũ nhọn màu đen dần dần biến sắc.

Nó biến thành một màu đỏ vô cùng tươi đẹp, trông cứ như một cây nấm độc sáng bóng.

Những người ẩn nấp ở xung quanh đều hâm mộ đến chảy nước miệng, mà con đội chiếc mũ nhọn kia lại kích động đến run rẩy toàn thân, tay chân quơ loạn xạ, vậy nhưng mức độ hưng phấn của nó vẫn chỉ có thể xếp thứ hai trong những người đứng đây, bởi vì người hưng phấn nhất vẫn chính là cha đang núp phía sau mải mê cười trộm…

Nó kích động kéo lấy đầu ngón tay của mẹ, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái.

Sau đó, nó nhanh chóng chạy đến đỉnh của một kiến trúc màu đỏ đã không còn lành lặn, một tay nhỏ chống nạnh, tay còn lại cố gắng chỉ về phía trước.

Tất cả người ẩn nấp đều tỏ ra kích động, sau đó chạy bịch bịch về phía trước.

Đứng trong vòng vây của bọn chúng, một nhà Lục Tân được bao trùm bởi một năng lực tinh thần vô cùng kỳ dị, cảm giác như không gian dưới chân đang bị kéo vào một cách nhanh chóng khiến dù cho bọn họ chỉ đang nhẹ nhàng bước đi nhưng lại cứ như dùng tốc độ của một đoàn xe để di chuyển trong Vực Sâu.

“Thần kỳ như vậy sao?”

Lục Tân cảm thấy thật kỳ diệu, nghiêm túc đánh giá đám quái vật nho nhỏ ở dưới Vực Sâu này.

Chỉ thấy bọn chúng cứ như những đám chuột đồng bên ngoài cánh rừng đang nhanh chóng lao qua Vực Sâu.

Khi thì hai bắp chân đập đùng đùng lên mặt đất, khi thì lại ngồi xuống để hai chân trước bò đi.

Cơ thể nhẹ nhàng, linh hoạt băng qua mọi địa hình khó khăn như những xúc tua đang vươn ra ngoài.

Như một bầy cá đang về lại nước, chúng thể hiện một tốc độ vô cùng kinh người và thuần thục.

“Rầm rầm…”

Ở những nơi đi qua, đủ loại quái vật tinh thần khác nhau đều bị bọn họ làm cho kinh động.

Hoặc là vội lùi bước, cảnh giác nhìn lại, hoặc là bị kinh động rồi lập tức vươn xúc tua ra để săn mồi.

Vậy nhưng đám người ẩn nấp cũng đã sớm quen với những trường hợp thế này, chúng nhanh trí tránh thoát khỏi mọi loại xúc tua khác nhau và nguy hiểm.

Trong lúc nhanh chóng tiến về phía trước, chúng thậm chí còn giữ vững đội hình ngay từ lúc đầu.

Thỉnh thoảng khi gặp phải một quái vật tinh thần hùng mạnh trên đường đi, lúc không tránh thoát được, trong đội sẽ cử ra hai người ẩn nấp để phân thắng bại thông qua trò kéo búa bao, sau đó con ra búa sẽ dũng cảm xông về phía con quái vật tinh thần kia…

Chúng sẽ dùng sức vỗ ngực, hi sinh cho con quái vật tinh thần kia ăn mình, để anh em của mình băng qua.

Ăn bản thân…

Nếu không phải do Lục Tân phản ứng mau lẹ, thả ra phóng xạ sức mạnh tinh thần làm kinh sợ con quái vật tinh thần kia, e là nó sẽ không về được.

Đúng là dũng cảm quá đi…

Lục Tân cảm thán, đồng thời cũng phát hiện ra, hình như đám quái vật nhỏ này chỉ biết ra bao và búa.

Vậy nhưng hết lần này đến lần khác, lần nào cũng sẽ có một con ra búa…

Có lẽ dù cho chỉ là một chủng tộc thấp bé dưới Vực Sâu, chúng cũng có cách riêng để sinh tồn…

Lướt qua cảnh vật, hình ảnh lóe lên, thật giả hư ảo, nhanh chóng chuyển dời.

Trong lúc vô tình, chỉ bằng khoảng một giờ mà cả nhà Lục Tân đã được người ẩn nấp dẫn tới một chỗ kỳ lạ.

Phía trước hình như có bóng dáng của một thị trấn nhỏ, còn có cả hình bóng của nhà thờ và vườn hoa như ẩn như hiện.

Vậy nhưng kỳ lạ chính là, phía trước vô cùng yên tĩnh, như thể tất cả đã bị nhấm chìm trong bóng đêm.

Kinh người nhất chính là, không hề có một con quái vật tinh thần nào ở đây cả, những chỗ khác thì còn nghe thấy động tĩnh này kia, ở nơi này thì chẳng nghe thấy thứ gì.

“Đã tìm được chưa?”

Lục Tân quay đầu nhìn về phía cha, chỉ thấy vẻ mặt ông có chút căng thẳng.

Dọc theo đường đi, cha cũng cố gắng nói ít lại để đè nén sự vui mừng như điên ở trong lòng, như thể đang sợ rằng chỉ cần sơ suất gì đó, Lục Tân và mẹ sẽ thay đổi chủ ý không giúp ông nữa. Cuối cùng, sau khi hít một ngụm khí, ông mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấp giọng nói: “Không sai, ở đây…”

Dừng một chút, ông bỗng nhiên nhìn về phía Lục Tân và mẹ, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận