Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 314: Nửa còn lại của vấn đề (1)

"Đây là… đây là đã xảy ra chuyện gì?"

Sau khi trải qua một khoảng thời gian thích ứng và tỉnh táo lại, Tiêu Viễn lập tức nhìn thấy trong phòng hỗn loạn không ra làm sao.

Em trai ngồi khóc ở đầu giường, em gái thì ngồi trong tủ trước mặt ra sức dụi mắt, cũng không biết chúng đã trải qua những gì, đang run rẩy sợ hãi. Bản thân bây giờ đang nằm bò trên mặt đất, lưng có cảm giác đau nhức, xương cốt như rã rời.

Còn nữ thư ký của mình thì ôm đùi, máu ở chân ướt đẫm chiếc quần tất và đã ngất đi.

Mấy tên vệ sĩ đều đang nấp ngoài cửa, không dám ló đầu ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của họ:

"Anh bạn, tuyệt đối không nên vì tình yêu mà làm chuyện điên rồ..."

"Chúng tôi hiểu mọi hình thức của tình yêu chân thực, thực sự, ở Thanh Cảng không có kỳ thị..."

"Đây rốt cuộc là sao vậy?"

Anh ta ngạc nhiên quay đầu, thì thấy Lục Tân đang ngồi trên ghế bên cạnh.

Trong tay anh đang cầm một khẩu súng, đầu hơi rũ xuống, nhìn không thấy mặt, chỉ có thể cảm thấy rất mất mác.

"Lục... thầy Lục, đây là thế nào vậy?"

Tiêu Viễn cảm thấy đau đầu dữ dội, ban nãy uống hết một chai rượu mạnh, giờ lại chợt tỉnh dậy, đầu vẫn còn chút choáng váng.

Nhất là nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong căn phòng này, trong lòng càng dâng lên hoảng sợ.

"Hả?"

Nghe thấy tiếng gọi của anh ta, Lục Tân dường như đã có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tiêu Viễn thấy anh dường như cũng có điều chỉnh trong chốc lát, sau đó mới từ trong cơn mê tỉnh lại, ánh mắt tập trung.

"Đừng gọi tôi là thầy."

Lục Tân liếc nhìn xung quanh, chậm rãi cất súng đi rồi thở dài một hơi.

"À cái này..."

Tiêu Viễn vừa kinh hãi vừa hoảng sợ: "Anh Lục, đây... đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi nhỏ tuổi hơn anh."

Lục Tân nhẹ giọng đáp rồi nói: "Thực ra cũng không có xảy ra chuyện gì, mọi việc gần như đã giải quyết xong."

"Đây... đây là dáng vẻ khi chuyện đã được giải quyết sao?"

Tiêu Viễn sững sờ một lúc, liếc nhìn em trai và em gái mình đang khóc cực kỳ lớn, rồi lại liếc nhìn cô thư ký đã hôn mê bất tỉnh và vũng máu bên cạnh, hoàn toàn không bết làm sao mọi chuyện lại trở thành ra thế này, chỉ cảm thấy giống như càng nghiêm trọng hơn...

"Vừa rồi khi tôi giúp anh giải quyết vấn đề, cô thư ký này của anh..."

Lục Tân dường như đã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi giải thích với Tiêu Viễn: "Có lẽ cô ấy đã luôn thích anh, lại hiểu lầm điều gì đó, cho nên vào thời điểm mấu chốt nhất, cô ấy đã đưa thẻ mở cửa phòng cho em trai và em gái anh, vì vậy khi anh đang gặp cơn ác mộng đó, chúng đã xông vào và suýt biến cơn ác mộng của anh thành sự thật... Để giải quyết vấn đề của anh, tôi chỉ đành phải làm ra một chút chuyện để đối phó...”

Vừa nói, anh liếc nhìn vết thương do đạn bắn trên chân của thư ký, vẻ mặt cũng không thay đổi gì.

Chỉ hơi dừng lại rồi nói: "Xuống tay có vẻ hơi nặng."

"Mặc dù anh đang nói là xuống tay nặng, nhưng tôi lại cảm thấy như anh không thực sự nghĩ rằng xuống tay nặng..."

Tiêu Viễn bất giác lóe lên ý nghĩ này, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được những gì đã xảy ra vừa rồi trong mô tả bình tĩnh của Lục Tân.

Cảnh tượng trong giấc mơ, anh ta vẫn còn nhớ sâu đậm, nghĩ đến những chuyện mình đã làm vừa rồi, thậm chí suýt chút nữa đã làm hại đến em trai và em gái của mình, anh ta vừa sợ hãi và nghĩ lại mà sợ, các cơ trên mặt đều vặn vẹo, nhìn gắt gao về phía thư ký.

Nhưng nhìn thấy cô ta lê cái chân bị thương nằm bất tỉnh trên mặt đất, anh ta lại không thể nói bất cứ điều gì.

Thay vào đó, anh ta lập tức hét ra ngoài cửa: "Các người mau vào đi, không sao nữa rồi, mau đưa cô ấy đến bệnh viện..."

Nghe thấy tiếng hét của Tiêu Viễn, một trong những vệ sĩ mạnh dạn ló đầu ra, thấy Tiêu Viễn đã tỉnh dậy, Lục Tân cũng đang ngồi thẳng trên ghế, cũng đã cất súng đi, lúc này mới bạo gan xông vào, nâng nữ thư ký lên nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tiêu Viễn lại hét lên: "Bốn người mà chỉ một người vào sao? Thêm hai người nữa đưa Duy Duy và Đồng Đồng ra ngoài."

Vệ sĩ vội vàng đến thêm hai người đưa em trai và em gái đang khóc ra ngoài, thấy chúng thực sự sợ hãi, Tiêu Viễn cũng nóng nảy, muốn làm mặt quỷ để chọc cười chúng, nhưng cô em gái vừa nhìn thấy khuôn mặt quỷ của anh ta liền sợ hãi khóc thét lên càng đáng thương hơn.

"Ai dà..."

Tiêu Viễn vừa lo lắng lại bất lực, vỗ mạnh vào trán mình.

Lục Tân cũng không khỏi cau mày khi nhìn thấy bốn vệ sĩ đang nhốn nháo.

Vẫn là tổ chi viện xử lý gọn gàng...

Bốn vệ sĩ căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, khiến người ta cảm thấy họ thậm chí không có tay.

Hơi trấn tĩnh lại một chút, anh nhìn ra phía ngoài cửa thì thấy một mớ hỗn độn.

Không ít khách trong khách sạn bị kinh động đến, lúc này đang len lén thò đầu ra cửa để kiểm tra xem xét.

Nhiều nhân viên phục vụ phía dưới và bảo vệ của khách sạn cũng chạy tới, hốt hoảng đứng xem từ phía xa.

Bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng chuông báo động yếu ớt.

Mặc dù trong lòng anh cũng vô cùng bối rối, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chuẩn bị giải quyết những chuyện này.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Lục Tân nói với Tiêu Viễn, dễ nhận thấy lúc này cũng đang có chút hoảng loạn: "Đoán là sau chuyện này sẽ có một số rắc rối, cần anh giúp thu dọn một chút, nhưng có thể chắc chắn một điều là đêm nay anh hẳn sẽ không còn mơ thấy ác mộng nữa."

Tiêu Viễn nghe được tin tức này, trên mặt cuối cùng lộ ra chút hưng phấn: "Vậy là... đã giải quyết xong?"

"Nên nói là đã giải quyết một nửa."

Lục Tân gật đầu với anh ta và nói: "Còn một chuyện quan trọng hơn, nhưng trước tiên tôi cần đi gọi điện thoại."

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Viễn, anh cố nặn ra một nụ cười, nói: "Anh giải quyết một chút chuyện phía sau trước."

Nói xong anh xách ba lô của mình bước ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận