Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 937: Rùng mình khó hiểu (1)

Cái chết của người phụ nữ ngoài hành lang này làm Lục Tân cảm nhận được một cảm giác khủng hoảng.

… Nếu như việc ý thức được sự yếu ớt của mạng sống cũng coi như là khủng hoảng.

Một người đang yên đang lành, thế mà sau khi nhảy múa xong lại lặng lẽ chết đi, điều này mang đến một cảm giác thật rùng rợn.

Lục Tân vẫn nhớ những lời Trần Tinh đã nói với mình, nhiệm vụ lần này, điều quan trọng nhất là bảo vệ tốt đồng đội, cho nên đương nhiên anh không thể nào lơ là nhóm của mình, nhất là Hàn Băng không có năng lực, cho dù Hàn Băng từng nói cô ấy đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng ở trong loại ô nhiễm kỳ quái và đáng sợ này, Lục Tân vẫn cảm thấy để Hàn Băng ở cạnh anh mọi lúc vẫn tốt hơn…

Chỉ là sau khi anh nói xong thì mới đột nhiên phát hiện, Bích Hổ, Hồng Xà, và Hàn Băng đều nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.

Nhất là Bích Hổ, tròng mắt sắp rơi ra ngoài luôn.

“Có gì không đúng à?”

Anh ngẩn ra một lúc, khó hiểu nhìn lại bọn họ.

“Không có!”

Bích Hổ lập tức lắc đầu, nói: “Cho dù là cậu bảo tôi đến phòng cậu ngủ cũng được!"

“Xoạt!”

Hàn Băng và Hồng Xà đồng loạt nhìn thoáng qua Bích Hổ.

Lục Tân cũng nhanh chóng hiểu ra, vừa rồi trong lòng anh quá áp lực, vì thế đã quên mất chuyện này, anh vội vàng nói: “Ô nhiễm ở đây quá đáng sợ, vậy chúng ta nên ở gần nhau một chút mới tốt, nếu xảy ra chuyện thật thì cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”

Mọi người khác vừa nghe anh nói xong đều gật đầu.

Bích Hổ cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉ là tại sao không để Hàn Băng và em Hồng Xà ở chung một phòng?”

Lục Tân ngạc nhiên lườm Bích Hổ một cái, kiên nhẫn giải thích: “Nếu như thật sự có ô nhiễm xuất hiện, người có năng lực dưới giai đoạn ba có thể tự mình ngăn cản chút ô nhiễm, nhưng không chắc là đủ sức ngăn cản giúp người khác…”

“Ồ?”

Sau khi ba người nghe anh giải thích xong, đều cảm thấy nao lòng.

Bích Hổ lẩm bẩm nói: “Thì ra là vì đội trưởng muốn bảo vệ...”

Hồng Xà cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy lập tức bắt lấy từ khóa quan trọng từ miệng Lục Tân “dưới giai đoạn ba”…

Ánh mắt cô ấy nhìn Lục Tân lập tức pha thêm chút tò mò.

“Cảm ơn anh đơn binh.”

Thật ra Hàn Băng là người đầu tiên lấy lại phản ứng, cô ấy bình tĩnh gật đầu, nói: “Chuyện gì gấp thì nên đặt lên hàng đầu, nên làm như vậy.”

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Thật ra trong lòng anh càng lúc càng hài lòng về Hàn Băng.

Biết phân rõ nặng nhẹ, cũng không dong dài, khiến mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều.

Có lẽ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sẽ không ổn lắm, nhưng anh tin tưởng nhân phẩm của mình.

Dù sao anh và Oa Oa ở chung một căn phòng nhiều lần như vậy, chẳng phải đều vượt qua an toàn, khiến người khác yên tâm sao?

Mặt khác, có lẽ Hàn Băng cũng là một người đứng đắn nhỉ?

… Không phải cũng không sao, có người nhà ở bên cạnh, chắc anh sẽ không thiệt thòi được đâu!

Nhưng thật ra Bích Hổ đứng bên cạnh vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt đã lập tức trở nên “xuất sắc” lạ thường, tròng mắt nhanh chóng đảo láo liên, vừa đi vừa cân nhắc, cuối cùng khi sắp đến phòng của Hồng Xà, anh ta hít sâu một hơi, rồi quay phắt đầu lại…

“À thì...”

Ngoài dự đoán của mọi người, Hồng Xà lại giành nói trước, cô ấy ngượng nghịu nhìn Bích Hổ: “Phó đội trưởng Bích Hổ, đội trưởng nói rất có lý.”

“Vậy nên, không thì anh ở phòng của tôi đi?”

“Chuyện này…”

Bích Hổ có cảm giác như trúng vé số, anh ta kích động đến mức run lên, lắp bắp hỏi: “Có được không?”

“Được.”

Hồng Xà đỏ mặt nhét thẻ phòng vào trong tay Bích Hổ, sau đó lại rút thẻ phòng của anh ta ra.

“Tôi ở phòng anh, vậy là có thể ở gần đội thưởng thêm một chút rồi, gặp chuyện gì thì kịp thời cầu cứu đội trưởng…”

Bích Hổ ngơ ngác, muốn nói lại thôi, vẻ mặt dần biến từ bối rối đến khó chịu…

Vì sao tới lượt anh ta thì lại thành đổi phòng?

Phó đội trưởng không tính là đội trưởng sao?

Lục Tân và Hàn Băng lần lượt đi vào phòng, còn Hồng Xà ở bên cạnh phòng họ, Bích Hổ thì ngẩn ngơ đứng ngoài hành lang một lúc lâu, chờ đến khi họ chia nhau đi vào phòng, anh ta mới lặng lẽ đi đến căn phòng cách đội của mình bốn năm căn. Lục Tân đánh giá một chút, phát hiện thành phố Hắc Chiểu không hổ danh là thành phố phát triển về thương nghiệp, phòng ốc trong khách sạn được thu dọn rất sạch sẽ, không gian cũng rất rộng rãi.

Chỉ là có lẽ căn phòng này đã vài này chưa được quét dọn, tuy rằng gọn dàng nhưng lại có vẻ hơi bụi bẩn.

Anh im lặng nhìn thoáng qua, rồi đi đến trước sô pha, ném túi của mình lên sô pha, sau đó ngồi xuống.

“Anh đơn binh, chúng ta nghỉ ngơi một chút, tắm rửa thay đồ rồi tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng về kế hoạch của đội mình.”

“Anh cảm thấy thế nào?”

Hàn Băng đặt va ly của mình xuống, đang định mở va ly ra, nhưng lại do dự khựng tay lại.

Cô ấy ngồi ở mép giường khẽ hỏi Lục Tân.

“Được.”

Lục Tân gật đầu.

Bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ điều gì khiến Hàn Băng lo lắng đến vậy.

Nhưng đúng là anh tán thành lựa chọn và cách làm cẩn thận bây giờ của Hàn Băng, bởi vì trong lòng anh cũng loáng thoáng cảm thấy có vấn đề.

Cách phán đoán của anh và Hàn Băng khác biệt, một người là đến từ cách phân tích lí tính và huấn luyện chuyên nghiệp, còn anh lại đến từ chính trực giác.

Nhưng mà kết quả lại giống nhau.

“Được.”

Hàn Băng gật đầu, rồi nhìn thoáng qua Lục Tân, do dự nói: “Anh định ngủ ở sô pha thật sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Thật ra Lục Tân cũng thấy hơi căng thẳng, tuy rằng anh cảm thấy mình không làm sai, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy xấu hổ.

Hàn Băng cũng có vẻ căng thẳng, cười nói: “Anh là đội trưởng, có trách nhiệm lớn nhất, cần phải được nghỉ ngơi thật tốt, hay không anh ngủ trên giường đi?”

Nói rồi, cô ấy hơi đỏ mặt, bổ sung thêm: “Vóc dáng tôi thấp, ngủ sô pha sẽ phù hợp hơn.”

“Không sao.”

Lục Tân nhìn thoáng qua cô ấy, cười nói: “Lúc rồi ra ngoài sẽ không thể nào ngủ ngon giấc, cho nên ngủ ở đâu cũng giống nhau cả thôi.”

“Được rồi.”

Hàn Băng đồng ý, sau đó im lặng ngồi xuống mép giường.

Sau đó cô ấy lại mở va ly của mình ra, lấy một bộ đồ ngủ in hình dâu tây, dùng túi nhựa gói kỹ càng đồ nội y lại, sau đó lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo đựng mặt nạ, đồ trang điểm, dầu gội, dầu tắm, dầu xả, sữa tắm, bình nước hoa nhỏ, bộ nhíp cắt móng tay, vân vân, ngoài ra còn có đồ tắm, và mấy móc treo đồ…

Nhưng rồi sau khi lấy ra, cô ấy lại lén ngẩng đầu liếc Lục Tân một cái, thẹn thùng dùng khăn che mặt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận