Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1293: Tặng quà cho Oa Oa (1)

“Một người không thể bị chụp lại, cũng không thể bị vẽ ra?”

Nghe những lời Hàn Băng nói, trong lòng Lục Tân bỗng sinh ra một cảm giác xấu.

Ngoài ra, từ lúc bắt đầu người này đã xuất hiện ở gần địa chỉ cũ của cô nhi viện Mặt Trăng Máu, sau đó lại còn tiếp xúc với cô giáo Tiểu Lộc, điều này càng khiến trái tim anh vô tình nhói lên một cái.

Mặc dù dựa theo những lời giải thích của Hàn Băng cho tới bây giờ, Thanh Cảng đã nhìn chằm chằm vào người này, đối phương cũng chẳng hề làm ra chuyện gì nguy hiểm đối với cô giáo Tiểu Lộc hoặc những đứa trẻ ở cô nhi viện, vậy nhưng anh vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Tôi sẽ trở về ngay!”

Nghe xong, Hàn Băng hơi yên lặng, tựa như là đang nghe ý kiến của những người khác ở bên kia ống nghe, sau đó mới hỏi thẳng:

“Được, khoảng mấy ngày nữa thì anh quay về Thanh Cảng?”

Trong lòng Lục Tân tính thử thời gian, nói: “Nhiều nhất là hai ngày.”

Hàn Băng lập tức hiểu được trong lòng Lục Tân gấp gáp đến nhường nào, bởi vì đây đã là thời gian ngắn nhất để đi từ Hỏa Chủng đến Thanh Cảng.

Vì vậy, cô đồng ý, nhưng lại không nhịn được nhắc nhở một câu: “Chú ý an toàn.”

“Yên tâm, bây giờ đám trẻ vẫn đang trông chừng anh ta.”

Cúp điện thoại, Lục Tân vẫn không thể yên lòng, bởi vì từ đầu đến cuối, anh vẫn cảm thấy chuyện này có chút ẩn khuất.

Người này rốt cuộc là ai, tại sao lại đến cô nhi viện Mặt Trăng Máu?

Tại sao anh ta phải gặp mình?

Ngoài ra, mặc dù từ những lời giải thích của Hàn Băng, anh có cảm giác Thanh Cảng đã lập tức can thiệp vào chuyện này với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hình như anh lại phát hiện phản ứng của Thanh Cảng hình như cũng có chút kỳ lạ…

Chẳng hạn như dù cho người này không thể nào bị chụp lại hoặc phác họa ra thì tại sao Thanh Cảng lại không miêu tả ngoại hình của anh ta thông qua ngôn ngữ?

Tại sao lại không nhắc tới tên của anh ta?

Ngoài ra, dựa theo cách thức xử lý của Thanh Cảng từ trước đến giờ, bọn họ hẳn nên biết trong những tình huống vẫn chưa hiểu rõ gì như thế này, họ không nên sắp xếp cho người không biết thân phận ra sao gặp gỡ người trong cô nhi viện, vậy nhưng khi anh ta đến gặp cô giáo Tiểu Lộc, bọn họ lại không có ý định ngăn cản.

Biểu hiện của cô giáo Tiểu Lộc cũng rất kỳ lạ, cô vốn là một người vô cùng cẩn thận.

Vậy mà cô lại chủ động gặp người này…

Đây là bởi vì cô giáo Tiểu Lộc biết anh ta, hay là cô giáo Tiểu Lộc tình cờ bị ảnh hưởng?

Nghĩ đến việc những thứ này không thể có lời giải đáp chắc chắn, sau khi cúp điện thoại, Lục Tân lập tức liên lạc với Hạ Trùng, tỏ ý mình phải về Thanh Cảng, công việc bất ngờ ập đến cũng khiến Hạ Trùng vốn đang chờ xử lý Hỏa Chủng cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Vậy nhưng cô cũng hỏi nhiều, lập tức nói: “Nếu anh có chuyện gì gấp thì cứ đi xử lý trước đi, ở đây đã có tôi lo rồi.”

Đồng ý nhanh như vậy, cũng chẳng biết cô đã nhận được lời nhắc nhở của Thủ Thuật Đao chưa nữa.

“Vậy thì nhờ cô vận dụng các mối quan hệ của mình để sắp xếp giúp tôi một chiếc máy bay trực thăng, chi phí cụ thể… Toàn bộ đều do tôi gánh là được.”

Bởi vì trong lòng đang lo lắng, Lục Tân cũng chẳng hơi đâu để tâm đến những chuyện khác.

Anh vốn định tự lái xe của mình quay về, vậy nhưng bây giờ chỉ có thể chọn một phương tiện giao thông nhanh hơn.

Về phần xe, lúc quay về có thể tìm người mang về cùng cho mình là được.

Biết Lục Tân gấp gáp, Hạ Trùng lập tức sắp xếp giúp anh, hai giờ sau, Lục Tân đã leo lên một chiếc máy bay trực thăng của Hỏa Chủng, sau khi đi qua vài điểm trung gian để tiếp thêm nhiên liệu, nó lập tức hộ tống Lục Tân về thẳng Thanh Cảng, sau đó lại quay về.

Sau sự kiện mặt trăng máu, con đường này đã trở nên vô cùng rắc rối.

Nhất là con đường này cần phải vượt qua giới hạn giữa thành phố Hỏa Chủng và Liên minh, vậy nhưng đối với viện nghiên cứu, chuyện này cũng không thành vấn đề.

Khi máy bay trực thăng từ từ bay ra khỏi cánh rừng rậm rạp của thành phố Hỏa Chủng, Lục Tân quay đầu nhìn lại.

Ở nơi này, anh đã trông thấy thành phố phồn hoa nhất, dưới ánh mặt trời, trông nơi này vô cùng sạch sẽ mới mẻ, cực kỳ có cảm giác khoa học tiên tiến, có vẻ như nơi này vẫn chẳng khác gì so với lúc anh tới, chẳng qua là khi so với ban đêm, ban ngày càng rõ ràng hơn một ít.

Bây giờ, có lẽ Nhị Hào vẫn còn đang đợi ở trong một xó xỉnh nào đó của thành phố này.

Hoặc giả như lúc này, cậu ta đã lại thân bất do kỷ mà tiến vào giấc mộng của thần.

Anh sớm muộn rồi sẽ trở lại, đón cậu ta rời đi, đây là lời hứa của anh.

Đối với mỗi đứa bé ở cô nhi viện, anh đều vô cùng nhớ nhung và thương yêu bọn chúng, đồng thời cũng nguyện ý cố gắng hết sức để đi giúp bọn chúng.

Nhưng bọn chúng thì sao?

Liệu người hiện tại đã trở lại Thanh Cảng để thăm anh phải chăng cũng là một đứa trẻ của cô nhi viện hay không?

“Ha…”

Lục Tân khẽ thở dài, cuối cùng vẫn không thể áp chế nổi trái tim đang đập loạn nhịp và nỗi lo lắng không ngừng cuồn cuộn kia.

Lục Tân đã hứa với Hàn Băng là anh sẽ trở lại Thanh Cảng trong vòng hai ngày.

Vậy nhưng trên thực tế, trong tình huống dọc đường không có tiếp tế, chỉ cần hơn một ngày một chút là anh đã đến.

Bởi vì trên đường đã dùng điện vô tuyến để báo trước với người ở Thanh Cảng, cho nên dù là máy bay trực thăng có in huy hiệu của Hỏa Chủng thì vẫn có thể bay thẳng vào Thành phố vệ tinh số 2, sau đó đáp xuống ở tầng cao nhất trên vệ thính lầu của Thành phố vệ tinh số 2, ở đó đã có rất nhiều người chờ sẵn.

Trần Tinh, Hàn Băng đều mặc đồng phục thẳng thớm, ngoài ra còn có một đội nhân cầm vũ khí đặc biệt canh giữ ở xung quanh.

“Tài liệu chuẩn bị chưa đủ.”

Trần Tinh đưa cho phần tài liệu cho Lục Tân đang bước xuống máy bay trực thăng, nói: “Xung quanh người này tựa như có một loại tinh thần rất kỳ lạ.”

“Những quan sát và hỏi thăm của chúng tôi về anh ta đều bị quấy nhiễu một cách mãnh liệt.”

“Tài liệu không nhiều, một số có lẽ là do anh ta cho phép chúng tôi quan sát và ghi chép, một số khác là do Oa Oa.”

Lục Tân nhận lấy tài liệu, chỉ thấy chữ viết bên trong quả thật không nhiều, thưa thớt, nhìn chung cũng không khác gì mấy so với những gì Hàn Băng đã nói với mình trong điện thoại, một phần khác thì tới từ Oa Oa, đánh giá của cô về người này khá chuẩn xác nhưng lại đơn giản đến khác thường:

“Nguy hiểm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận