Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1626: Người phản bội Thanh Cảng (1)

Vù vù vù vù…

Máy bay trực thăng mang theo sự phẫn nộ đè nén mà xoay tròn cánh quạt, trực tiếp bay về hướng Thanh Cảng.

Trong buồng lái, bầu không khí rất ngột ngạt, không chỉ những người bạn học của Lục Tân mà còn có tiểu đội bảo an phụ trách sự an toàn cũng không nói quá nhiều trên suốt đoạn đường đi, trong bầu không khí bình tĩnh giống như đang đè nén một ngọn lửa thiêu đốt.

Thanh Cảng là địa phương quen thuộc nhất, luôn đem đến cho Lục Tân cảm giác an toàn.

Nhưng lần này, Lục Tân cũng không xác định được cảm giác của mình, anh cũng không biết, lần này trở về anh sẽ gặp chuyện gì.

Sau thời gian một ngày bay, máy bay trực thăng đã đến lãnh thổ vùng trời của Thanh Cảng.

Nhưng lần này, máy bay không giống những lần trước là bay trực tiếp đến thành của tường cao, mà bay đến một điểm tụ tập cách mười ki lô mét nằm ở phía bắc của Thanh Cảng. Nói là điểm tụ tập, thực ra cũng thuộc sự khống chế hoàn toàn của Thanh Cảng, khả năng sử dụng tiền cũng phụ thuộc vào Thanh Cảng.

Lúc máy bay đang ầm ầm hạ cánh xuống sân bay, Trần Tinh đã đứng chờ cạnh một chiếc xe Jeep màu đen.

“Đi thôi.”

Cô mặc một bộ tây trang dài màu đen, trên mặt đeo kính râm màu đen…

Bởi vì đã được thông báo từ trước, cho nên, lúc cô ta đối mặt với mấy người bạn học cũ ở bên cạnh Lục Tân cũng không thể hiện ra sự kinh ngạc hay tò mò gì. Đồng thời, cũng bởi vì chuyện lần này mà trong lòng cô ta đã xuất hiện một bóng mờ cực lớn.

Dù sao thì báo cáo của tiểu đội bảo an đã ở trong tay cô ta, nên tự nhiên cô cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

“Chào tổ trưởng Trần.”

Lục Tân nhìn cô chào hỏi, sau đó quay sang đám bạn bên cạnh, giới thiệu: “Đây là cấp trên của tôi.”

Đồng thời lại quay lại giới thiệu Số Ba, Số Năm với Trần Tinh.

Trần Tinh hơi ngạc nhiên, sau đó lại đưa tay ra bắt tay với Số Ba và Số Năm, thể hiện rất hoan nghênh mấy người họ đến Thanh Cảng.

“Có cần phải làm chút điều tra bên ngoài không?”

Lục Tân tò mò nhìn thoáng qua xung quanh điểm tụ tập này, cười hỏi.

“Không cần.”

Trần Tinh lắc đầu nói: “Trước khi các anh trở về, những chuyện cần phải làm thì tôi cũng đã làm rồi.”

Vừa nói chuyện, cô vừa hất nhẹ cằm một cái, ý nói trong xe jeep còn có một người đang ngồi.

Tất cả mọi người đều chụm đầu vào cửa xe để nhìn, lập tức thấy kinh ngạc, chỉ thấy trong xe có một người đàn ông trầm mặc, cả người căng cứng đang ngồi. Trong ngực anh ta có ôm một cây súng bắn tỉa, nhìn qua thì đang rất khẩn trương, ánh mắt có chút vô tội xen lẫn tội nghiệp.

Bên tay phải của anh ta còn đang nắm chặt tay cầm của một chiếc vali đen xách tay, cho dù đang ngồi ở trong xe cũng không dám buông tay ra.

“Đây là…”

Đám người Số Năm có chút tò mò.

“Là gián điệp tôi đã sắp xếp.”

Lục Tân thản nhiên nói: “Trên đường, anh ta đã cố gắng ám sát tôi, nhưng trình độ chuyên môn nghiệp vụ của anh ta cũng không quá cao, cho nên bị tôi bắt được. Thế là, tôi thuận tay sắp xếp anh ta vào nội bộ đám sát thủ đó, giúp tôi tìm kiếm tình báo, tìm ra những người muốn giết tôi.”

Một bên nói, một bên thì nhìn về phía Trần Tinh: “Anh ta mang tới tin tức nào có giá trị không?”

Trần Tinh hơi ngẩn ra, rồi kiên định gật đầu: “Có.”

Sát thủ trong xe run rẩy một chút, giống như muốn nói cái gì, nhưng vẫn tiếp tục trầm mặc.

“Anh Chín thật là ghê nhá, đa mưu túc trí…”

Số Mười Bốn bên cạnh có chút kinh ngạc, tán dương Lục Tân không dứt.

Tiểu Thập Cửu thì nhìn Lục Tân với ánh mắt sùng bái.

Chỉ có em gái là có biểu hiện khác một chút, bày ra bộ dáng hoài nghi đối với chuyện này.

“Được rồi, đã có nhân chứng, cũng có tin tức cụ thể, tôi nghĩ chuyện này hẳn cũng không phiền phức lắm.”

Tâm tìm Lục Tân buông lỏng, nhìn về phía Trần Tinh cười.

“Ban đầu cũng không phiền phức lắm.”

Trần Tinh gật nhẹ đầu, trả lời một câu rồi thở ra một hơi, lại nói: “Đi thôi, trở về Thanh Cảng.”

Trần Tinh sắp xếp ba chiếc xe, chiếc xe đầu tiên thì cô ngồi ở ghế phụ, hai ghế phía sau là Số Ba và Số Năm ngồi.

Lục Tân thì ngồi một chiếc, là chiếc mà chở tên sát thủ kia.

Tiểu Thập Cửu và Số Mười Bốn ngồi cùng một chỗ.

Em gái thì ngồi trần của ba chiếc xe, tùy ý em chọn.

Ba chiếc xe jeep bắt đầu lái ra khỏi điểm tụ tập, chạy về hướng phía Thanh Cảng, Lục Tân khẽ thở dài, quay đầu nhìn về người ngồi cùng mình. Người sát thủ thâm niên kia vẫn không dám dán lưng vào lưng ghế, cứ ngồi như một cái pho tượng cứng đờ.

“Bụp.”

Tên sát thủ thâm niên kia thấy cái chớp mắt của anh thì cả người run lên, vội vàng xoay người đưa va li xách tay tới cho anh.

Lục Tân cầm lấy, cười, rồi chợt giật mình hỏi: “Nhẹ như vậy sao?”

“Chỉ có…chỉ có hai mươi vạn…”

Tên sát thủ thâm niên kia khẩn trương đến mức yết hầu cũng khô không khốc, dừng một chút nói: “Bán tin tức không được nhiều lắm…”

“Lúc anh sắp đi vào thành Khí Thủy, tin tức đã bay đầy trời rồi, giống như có người đang tuyên truyền tin tức này vậy.”

“Cho nên thời gian anh ra khỏi thành, lại không có ai quan tâm.”

“Thế nên hai mươi vạn kia là tôi tìm người ngoài nghề, rồi cố gắng lừa người ta để lấy được…”

“Bây giờ thì..”

Anh ta không nhịn được thở dài: “Cũng là tin tức giả…”

“Bởi vì thời gian anh ra khỏi thành, cùng với thời gian anh trở lại Thanh Cảng không giống với thời gian tôi bán cho người ta…”

Nói đến đây, giọng anh ta cũng hơi ảm đạm, muốn nói là thanh danh của anh ta trong giới này cũng đã mất hết rồi.

Nhưng anh ta nhìn Lục Tân một lúc, rồi không dám nói.

Dù sao thì trong mắt người ta, bản thân cũng chỉ là một người đầu đường xó chợ, mà đầu đường xó chợ thì cần gì thanh danh đây?

“Cũng được rồi…”

Lục Tân cũng nghĩ, có vẻ như vấn đề này là nằm ở mình, cũng không tiện trách ngược lại người ta.

Chẳng qua là, mơ hồ anh cảm thấy khá đáng tiếc.

Đây là hạng mục lớn trị giá một tỷ, thế mà lại chỉ kiếm được hai mươi vạn…

Một chiếc đồng hồ…

“Cuộc làm ăn này xem như thất bại…”

Lục Tân xách va li đặt ở bên cạnh người, hơi hơi cảm thán một tiếng, rồi lại quay sang nhìn tên sát thủ thâm niên đang ngày càng khẩn trương, anh bỗng nhiên cười nói: “Có điều, anh cũng có nhiệm vụ khác rồi, đợi đến lúc đấy chắc biết phải làm như thế nào chứ?”

“Biết…”

Tên sát thủ thâm niên kia lại khẩn trương hơn, giọng run run nói: “Thế nhưng, vừa rồi tôi đã đem đầu đuôi câu chuyện nói cho người phụ nữ họ Trần kia…”

“Không sao đâu.”

Lục Tân cười nói: “Đấy là cấp trên của tôi, cô ấy có thể tin tưởng được.”

Lúc này tên sát thủ thâm niên kia mới gật đầu, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện biểu cảm thấy chết không sợ.

Lục Tân nói xong câu này, cũng hơi hoảng sợ.

Đúng vậy, Trần Tinh là người mà bản thân anh có thể tin tưởng, đây là một loại phản ứng trong tiềm thức.

Người như vậy, còn có rất nhiều.

Ví dụ như giáo sư Bạch, như Tô tiên sinh, lại như bộ trưởng Thẩm, như Hùng hài tử, Tửu Quỷ, chờ chờ chút…

Trực giác bản thân anh sinh ra cảm giác làm anh có thể phân biệt được người nào có khả năng tín nhiệm, người nào không thể.

Coi như Tô tiên sinh được coi là một lão hồ ly, thì cũng là lão hồ ly mà bản thân anh có thể tin tưởng.

Cảm giác an tâm như thế này, thực sự rất hiếm có.

Như vậy, người đang phá hủy cảm giác an tâm này của mình, là ai cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận