Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 198: Cuối đường quốc lộ số 85

Đến khi Bích Hổ xác nhận chính là Trần Trọng chủ động nói cho anh nghe về giả thuyết này, Lục Tân mới tiếp tục giải thích:

“Lần này họ đến thành Thanh Cảng của chúng ta là vì để lấy bức tranh kia, có điều anh ta không biết người ủy thác là ai, và ai là người trả tiền. Đây là quy tắc của tiểu đội họ, họ hoàn toàn tin tưởng Tần Nhiên, vì thế sẽ không hỏi những điều không nên hỏi.”

“Ngoại trừ lấy trộm bức tranh, dường như họ còn hai nhiệm vụ kèm theo.”

“Đầu tiên, chính là nhiệm vụ mà họ đã làm, mua vũ khí tên gọi “Bom ô nhiễm tinh thần bé trai khóc thút thít” từ trong tay một tổ chức, nghe nói vũ khí này chỉ là vật thí nghiệm, cho nên lúc bọn họ sử dụng sẽ phải ghi chép lại số liệu, sau đó giao số liệu cho tổ chức bán bom, cũng được coi như hoàn thành một nhiệm vụ.”

“Chẳng qua vì tổ chức kia là do Tần Nhiên liên hệ, cho nên anh ta cũng không hiểu rõ.”

“Bom ô nhiễm tinh thần?”

Bích Hổ nghe thấy cái tên này, hơi trầm ngâm: “Chính là thứ mà chúng ta xử lý lần trước sao?”

Lục Tân gật đầu, sau đó nói tiếp: “Chính là nó, có điều khi ấy quả bom đã bị chúng ta xử lý trước, cho nên anh ta nói nhiệm vụ này xem như thất bại, dựa theo cách nói của Tần Nhiên nếu quả bom này đạt tới mười ngàn tinh thần thì sẽ biến thành kíp nổ…”

Đến đây thì anh hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Mới được tính là thành công.”

Bích Hổ cũng biết vì sao giọng của anh lại trở nên nặng nề, hai người đều nhớ lại những thi thể chồng chất dưới chân tường thành phía Nam.

“Tên khốn kiếp đáng chết ngàn lần!”

Bích Hổ mắng một câu.

Lục Tân gật đầu, nói tiếp: “Đúng là tên khốn kiếp!”

“Cả đám khốn này còn đáng chết hơn những đoàn Kỵ Sĩ cướp bóc ngoài hoang dã kia nhiều…”

Bích Hổ lại mắng thêm một câu nữa, rồi hỏi tiếp: “Nhiệm vụ thứ ba là gì?”

Đến lúc này lại đến lượt Lục Tân im lặng, một lúc sau, anh mới lắc đầu trả lời: “Không hỏi ra được.”

“Sao?”

Bích Hổ nhìn về phía Lục Tân với vẻ hơi ngạc nhiên.

Lục Tân trả lời: “Đây là câu hỏi cuối cùng, nhưng khi đó có vẻ anh ta đã không chịu đựng nổi nữa.”

Lúc nói những lời này, Lục Tân liếc nhìn mẹ và em gái qua kính chiếu hậu.

Chỉ thấy mẹ và em gái đều không có phản ứng gì khác thường, cứ như không nghe thấy lời anh nói…

Mà chuyện này cũng đã chứng minh suy đoán trong lòng Lục Tân, nếu mẹ và em gái có phản ứng khác thường mới bình thường.

Họ không có phản ứng, điều này chứng minh ngược lại chuyện này không bình thường, cho nên...

... Thật sự là không phải do em gái cố ý hỏi?

Đây là chuyện trong gia đình, Lục Tân không nói nhiều với Bích Hổ.

Anh tiếp tục nói: “Lúc ấy anh ta suy sụp quá nhanh, cho nên rất tiếc. Theo lời của anh ta, trong tiểu đội của họ có ba người có năng lực, bốn lính đánh thuê có kinh nghiệm cực phong phú, có thể xác định một điều đó là sự kiện Hoa Hồng kia chính là do tiểu đội họ gây ra, do thành viên có cái đầu to chế tạo, nhưng giữa họ có một định ước đó là không được chủ động tìm hiểu năng lực của những người còn lại.”

“Nói đến Tần Nhiên, anh ta chỉ nói một từ…”

Lục Tân nói tới đây thì hơi ngẩng đầu lên, trong giọng nói pha chút nghi ngờ: “Giết không chết.”

“Bất tử?”

Bích Hổ nghe anh nói xong, không khỏi thấy nôn nao trong lòng.

Gã hơi ngẩn người, sau đó nói: “Lúc ấy bộ nghiên cứu phóng đoán có thể năng lực của anh ta liên quan đến sống lại, chẳng lẽ nó thật sự quái quỷ như thế sao?”

Lục Tân không trả lời gã, lúc này anh đang nghĩ đến Tần Nhiên ở công ty vận chuyển Bốn Phương và cây ra quả hình người dưới đáy hồ kia.

“Cậu chắc chắn lời anh ta nói là sự thật sao?”

Rồi Bích Hổ lại nhíu mày, nói tiếp: “Không phải anh ta nói mình đã từng đánh nhau với Tần Nhiên sao?”

Lục Tân lắc đầu, nói: “Nguyên lời anh ta nói lúc đó là, đúng là vì đã từng đánh nhau với Tần Nhiên, cho nên mới không biết rõ năng lực của Tần Nhiên, lúc anh ta đánh nhau với Tần Nhiên đã không thể nào ngăn Tần Nhiên thể hiện toàn bộ năng lực của anh ta, và đã thua…”

Bích Hổ gật đầu rồi không nói nhiều, chỉ là trên mặt gã toát ra chút u ám.

Trận chiến giữa những người có năng lực chính là một sự kiện vô cùng nguy hiểm.

Nhất là chiến đấu với đối thủ mà mình không biết rõ năng lực của họ, khi đó sẽ càng không biết bản thân phải đối mặt với hoàn cảnh nào.

“Có điều, may là tôi đã hỏi ra được một cái khác…”

Lúc này, Lục Tân thầm thở dài, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.

Bích Hổ vừa nghe thấy anh nói vậy thì căng thẳng quay đầu nhìn về phía anh, rồi thấy nụ cười nhẹ trên mặt Lục Tân:

“Tôi đã hỏi nơi Tần Nhiên rơi xuống.”

Bích Hổ lập tức trở nên căng thẳng, vẻ mặt đã trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“Theo lời của Trần Trọng, nguyên nhân Tần Nhiên và anh ta đột nhiên tách ra là vì lo lắng anh ta đã bị theo dõi. Cho nên cũng không nói cho anh ta biết sẽ đi đâu, cũng không nói sẽ đi đâu để gặp mặt người ủy thác nhiệm vụ bức tranh, chỉ hẹn rằng nếu mọi người không xảy ra chuyện, thì chờ sau ba tháng sẽ gặp nhau ở tòa nhà cao tầng phía Nam.”

“Cái này...”

Bích Hổ nghe xong thì không nén nổi sợ hãi, gã giảm tốc độ xuống theo phản xạ tự nhiên.

Lúc này, sắc mặt của gã có hơi bối rối: “Vậy chẳng phải manh mối lại bị đứt đoạn lần nữa sao?”

Tuy rằng gã đã dự đoán được chuyện này từ đầu, truy tìm tung tích vào lúc này e là không dễ dàng như thế. Nhưng đến tận lúc này gã mới nhận ra rằng đoàn Kỵ Sĩ kia còn ranh ma hơn trong tưởng tượng của gã nhiều, cảnh giác, lần theo dấu vết lại khó khăn đến vậy.

“Cũng may.”

Lục Tân hơi lắc đầu, rồi nói với tốc độ chầm chậm: “Sau khi anh ta quyết định khai ra thì đã trở nên cực kỳ phối hợp, tuy rằng Tần Nhiên không nói hướng đi của mình với anh ta, nhưng sau khi anh ta cố gắng nhớ lại, đã nhớ ra Tần Nhiên có một thói quen. Anh ta nói mỗi khi đại ca gặp phải mối nguy hiểm nào đó đều tìm một nơi kín đáo để trốn vài ngày, chờ khi mọi chuyện trôi qua rồi mới tiếp tục hành động.”

“Mà lúc này, nơi họ phải giao dịch cũng ở hướng Nam, cho nên rất có thể anh ta sẽ đến nơi đó để trốn vài ngày.”

“Chuyện này cũng có lý...”

Bích Hổ hơi ngẩn người, sau đó căng thẳng hỏi tiếp: “Là nơi nào?”

“Cuối đường quốc lộ số Tám Mươi Lăm, cách không xa chợ Thuốc Lá, anh ta nói nơi đó tên là…”

Qua một lúc cân nhắc, Lục Tân lại nói: “Thị trấn Vui Vẻ?”

“Két!”

Chiếc xe Việt Dã đột ngột phát ra tiếng thắng xe chói tai, Lục Tân ngồi trong xe lắc người thật mạnh.

Cũng may là Lục Tân đã thắt dây an toàn.

Lục Tân nhìn thoáng qua mẹ đang ngồi ở ghế sau, phát hiện bà vẫn ngồi vững vàng, có vẻ không hề bị ảnh hưởng chút nào, nhưng em gái ở trên nóc xe lại văng ra ngoài một cái “vèo”, lúc này cô đang bám vào nắp xe phía trước, hung dữ nhe răng với thủ phạm Bích Hổ.

Sau đó anh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bích Hổ, không biết vì sao gã lại căng thẳng.

“Người anh em...”

Giọng nói Bích Hổ hơi run lên: “Cậu chắc chắn là nơi đó?”

Lục Tân gật đầu, hỏi lại: “Sao vậy?”

Dường như Bích Hổ muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, gã nhanh chóng cúi người lấy một cái bản đồ nằm dưới sàn xe lên, sau đó bung ra đặt trên tay lái, ngón tay từ từ di chuyển trên mặt bản đồ rồi nhanh chóng dừng lại trên một vị trí, hỏi anh: “Nơi này?”

Lục Tân nhìn vào vị trí gã chỉ, rồi gật đầu.

Lúc này, anh cũng đã hiểu tại sao Bích Hổ lại có phản ứng mạnh như vậy.

Vì tấm bản đồ này không chỉ ghi rõ con đường nào có thể đi, con đường nào khó đi, mà còn chú thích cuối đoạn đường này dẫn đến đâu, hoặc có khu vực nào nguy hiểm không, đồng thời còn đánh dấu một vài vị trí có con người tập trung, hơn nữa còn dùng những kí hiệu khác nhau để đánh dấu mức độ nguy hiểm khác nhau.

Ví dụ như trấn Hắc Thủy, ở trên đánh hai ký hiệu “Chợ”, “Mỏ Dầu”, và có một cái đầu lâu.

Điều này chứng tỏ trấn Hắc Thủy vẫn có mối nguy hiểm nhất định, cần phải cẩn thận.

Ngoài ra trên tấm bản đồ này còn có vài địa phương khác được đánh dấu bằng những kí hiệu riêng biệt.

Ví dụ như nơi có hai cái đầu lâu, chứng tỏ nơi đó có một đội Kỵ Sĩ hung ác, tiếng dữ đồn xa.

Ngoài ra còn có vài nơi được đánh dấu ba cái đầu lâu, nơi đó cũng là nơi có con người tụ tập, chỉ là trước kia họ đã từng cướp bóc những đoàn xe vận chuyển của thành Thanh Cảng, sau đó bị quân đội thành Thanh Cảng trả thù một lần, giết thủ lĩnh của họ. Bây giờ, thủ lĩnh mới lên nắm quyền nhưng vẫn không ngừng tấn công thành Thanh Cảng, mỗi khi gặp người ở thành Thanh Cảng họ đều điên cuồng trả thù...

Nhưng mà nơi Bích Hổ chỉ vào lại được đánh dấu liên tục năm cái đầu lâu, phía sau còn có một dấu chấm hỏi bắt mắt.

Hình ảnh khu vực đó đều bị tô đen, chiếm một diện tích to bằng cái móng tay cái.

Với kích thước to bằng móng tay cái trên bản đồ, nếu ở trong thực tế thì nơi này đã rộng bằng hai thành phố vệ tinh cộng lại.

“Điều này nghĩa là gì?”

Lục Tân nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Bích Hổ.

“Nghĩa là nơi này không thể tới gần, nếu không chỉ có vào mà không có ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận