Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 708: Hòn đảo cô đơn trong bóng đêm (2)

Bầu không khí trong phòng họp lại càng trở nên áp lực hơn.

Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng họp lại đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc một bộ vest chuyên nghiệp bước vào.

“Tôi vừa nhận được thông tin tình báo mới.”

Cô ta nhẹ nhàng đặt một tập tài liệu trước mặt Trần Tinh và thấp giọng nói: “Thị trấn Tùng Sơn, Thị trấn Hắc Thủy, Thị trấn Bạch Nê, Thị trấn Thanh Hòa và các điểm tập hợp khác được các hiệp sĩ đồng thời phát hiện ra có điều gì đó khác lạ, bọn họ đều đã tổ chức lực lượng vũ trang và ập đến khu vực của thị trấn Vui Vẻ.”

“Những người ẩn giấu của chúng ta trong những điểm tập trung này không hề đưa lại bất kỳ thông tin có giá trị nào cả.”

“Cho dù đã thông qua tần số chung để kêu gọi bọn họ đầu hàng nhưng cũng không hề được bọn họ đáp trả lại.”

“Nói một cách đơn giản, những người lãnh đạo ở những điểm tập trung đó ... dường như đã bị điên hết rồi.”

Không khí trong phòng họp đột nhiên lại càng trở nên trầm mặc hơn.

Không biết lúc này có bao nhiêu người đang nhíu mày rồi.

Vùng đất hoang dã tăm tối đó, người chết bỗng nhiên sống lại, sự điều động đột ngột của một đội quân sống, cả cánh đồng bí ẩn.

Thành phố Thanh Cảng hiện tại đang phải đối mặt với điều gì vậy?

“Người sống, kẻ chết...”

Trần Tinh dường như đã muốn chết lặng đi.

Thiết bị giám sát từ xa bị cắt đứt và nhiều điểm tập trung lại xuất hiện bất thường, các điểm quan sát xung quanh Thị trấn Hạnh phúc và đội quân thu thập thông tin thì đều đã bị giết, lúc này, là một thành phố kín cổng cao tường thì hầu như tất cả tai mắt của Thanh Cảng ở bên ngoài đều đã mù, điếc hết rồi, tổng hợp lại tất cả những tin tức nhận được thì bọn họ ngoại trừ phát hiện bên ngoài thành phố hiện tại đang có nguy hiểm ra còn lại những cái khác thì đều không biết một chút gì hết.”

“Có tín hiệu của ông Tô truyền tới ...”

Có người đột nhiên nhẹ nhàng nói nhỏ, mọi người trong phòng họp liền vội vàng nhìn lên.

Trên màn hình hiện lên một khuôn mặt tròn trịa tốt bụng, nhưng mà khuôn mặt này lại không có nụ cười thường ngày, hiện tại trông có chút nghiêm túc và lạnh lùng, ông ta nhẹ giọng nói: “Đại tá Trần, tin tức mới nhất cũng đã chuyển tới tay tôi rồi, cô có thấy quen thuộc hay không?”

“Quen thuộc sao?”

Khóe miệng Trần Tinh hơi giật giật, cô ta nói: “Bốn năm trước phải không?”

Toàn bộ phòng họp đều có vẻ yên tĩnh, chỉ có Trần Tinh mang theo chút tự giễu, cười nói: “Bọn họ tiến vào thành phố vệ tinh số 4 của thành phố Thanh Cảng một cách công khai như vậy, truyền bá cái gọi là giáo lý Phúc Âm và chân lý của bọn họ, sau đó giở trò và đi đưa rất nhiều người trước mặt chúng ta.”

“Chúng ta muốn làm việc gì đó nhưng lại phát hiện rằng bọn họ đã bị mắc kẹt trong cái chết, cuối cùng, chúng ta lại chỉ có thể nhìn bọn họ bắt người đưa đi…”

“Đó chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của chúng ta kể từ khi thành phố Thanh Cảng được thành lập.”

Trên màn hình, ông Tô nhẹ gật đầu: “Vậy thì cô có đề nghị gì không?”

Nhất thời Trần Tinh nói không nên lời.

Không nghi ngờ gì nữa, trong lòng cô ta đang có sự tức giận vô hạn, còn có một lại cảm giác không cam lòng, cùng với cảm giác nhục nhã.

Nhưng cô ta cũng phải thừa nhận rằng, ngoài những điều này ra, còn có cả những nỗi sợ hãi.

Đối mặt với sự hỗn loạn và im lặng kỳ lạ ở bên ngoài thành phố, Thanh Cảng thực sự đã trở thành một hòn đảo đơn độc.

Vì vậy, là một hòn đảo, bọn họ có khả năng có thể làm được những gì?

Trong khi Trần Tinh đang im lặng, thì ở văn phòng bên cạnh đang có bốn người yên lặng ngồi đó.

Bích Hổ đang ngồi đầu vò đầu bứt tóc vô cùng xót xa.

Tửu Quỷ thì lặng lẽ mở chiếc cốc giữ nhiệt, cái miệng nhỏ nhấp ngụm rượu trong cốc.

Một người đàn ông trông trông còn rất trẻ thì đang làm bài một cách nghiêm túc.

Một người phụ nữ ăn mặc trang điểm vô cùng đẹp đẽ thì đang soi gương, tô son môi cũng rất nghiêm túc, lâu lâu lại mím môi một cái.

“Tôi ... tôi thực sự không phải là không muốn đi ...”

Bích Hổ khó chịu hồi lâu, suýt chút nữa bứt ra mấy sợi tóc đột nhiên ngẩng đầu lên.

Gã ta không còn sợ Tửu Quỷ nữa, gã nhìn thẳng vào người cô ta: “Thật sự, tôi là người rất có nghĩa khí!”

“Đội trưởng đã từng cứu tôi rất nhiều lần, sao tôi có thể mặc kệ anh ấy được chứ?”

“Nhưng mà, vừa rồi tin tức báo cáo anh cũng đã nghe rồi đó, bên ngoài hiện tại không biết đang xảy ra hỗn loạn gì nữa...”

“Ngoài Giáo hội Khoa học và Công nghệ còn có thêm vị nữ vương nữa, so sánh thì chúng ta cùng với những người có năng lực đó có khác gì người bình thường đâu?”

“Chúng ta thật sự có thể sẽ chết đấy......”

“Tôi tin tưởng vào thực lực của đội trưởng, mà anh ấy lại còn có người bảo vệ, cho nên...”

“Cho nên đội trưởng sẽ không sao cả, ai dám gây rối với người nhà của anh ấy chứ?”

“Chúng ta căn bản là không cần đi ra ngoài, chờ đợi ở đây là tốt nhất rồi...”

Căn phòng trở nên im ắng, không ai trả lời gã ta nữa, mọi người vẫn đang làm việc riêng của từng người.

Một lát sau, Tửu Quỷ cũng cười lớn: “Tiểu Hổ, nghe có vẻ như anh vô cùng tin tưởng vào anh đơn binh kia nhỉ?”

Cô ta vừa mở miệng, Bích Hổ lại giật tóc đau đớn.

“Nhưng lại có vẻ như anh không tin tưởng lắm…”

Tửu Quỷ ha hả cười hai tiếng rồi nói: “Nếu sự thật là anh tự tin như anh đã nói, anh cũng sẽ không phân vân việc có nên đi ra ngoài hay không như vậy.”

Bích Hổ nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt như nguyên lòng trắng trứng của Tửu Quỷ:

“Đại gia, vậy chúng ta phải làm sao?”

Trong một tòa nhà vắng vẻ cách Bộ phận thông quan đặc biệt không xa.

Nhân viên phục vụ nhìn đứa bé ngồi thẫn thờ trên sô pha có chút lo lắng. Kể từ khi mà anh chàng kia rời đi, Oa Oa vẫn ngồi nguyên trên ghế sofa, xem quảng cáo trên ti vi dù không hề bật âm thanh.

Về những tình hình ở bên ngoài thành phố vào lúc này, các cô đều đã nghe, nhưng bọn họ không dám nói với Oa Oa.

Chỉ lặng lẽ, cứ lặng lẽ như vậy, cho đến sau khi ngồi một lúc lâu.

Oa Oa đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm khuya trời mưa bay nhẹ.

Sau khi yên lặng quan sát một hồi lâu, cô bé đột nhiên đứng lên.

Sau khi mặc váy vào, đeo khẩu trang, mang giày và cầm lấy ô.

Cô bé nhìn thoáng qua căn phòng một lúc, cô bé mang theo bữa tối của mình và một hộp bánh nếp chưa chạm vào.

Rồi cô bé bước từng bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.

Không nói một lời nào, cô bé đi qua đại sảnh trống trải, rồi bước về phía màn đêm mù sương đang mưa nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận