Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1332: Chung cực chỉ là con mồi (2)

“Chỉ có duy nhất một phương pháp này thôi sao?”

Phía dưới lại có người cao giọng mở miệng, là chuyên gia thần bí học Viên Cần Cần.

Lúc này, thậm chí là câu hỏi dò của cô ấy cũng không thể thu hút lại sự chú ý của mọi người đặt trên người của giáo sư Bạch.

“Cũng là có.”

Giáo sư Bạch nhẹ giọng mở miệng, lúc này mới lập tức hấp dẫn được lực chú ý của mọi người.

Mỗi một người, thậm chí đều mang theo sắc mặt có chút khẩn cầu mà nhìn về phía giáo sư Bạch đang đứng ở trên bục giảng.

“Xác thật có một phương pháp, còn cao hơn người có năng lực buộc chặt, cũng có thể tránh cho những màn săn giết lẫn nhau cực kỳ thảm trọng……”

Giáo sư Bạch nhẹ giọng nói: “Đó chính là, săn giết chung cực.”

Bên trong toàn bộ giảng đường bỗng xuất hiện một bầu không khí hoàn toàn không giống với trước đó.

Vừa rồi là mọi người cảm giác được khủng hoảng, hiện giờ lại bỗng nhiên giật mình ở đương trường, mê mang mà chớp nháy đôi mắt.

“Chung cực là một loại lây nhiễm, cũng là loại…”

Giáo sư Bạch dừng một chút, mới nói: “…… Lây nhiễm mạnh nhất trước mắt mà chúng ta đã biết.”

“Thế nhưng, chung cực cũng là đại diện của sức mạnh, chúng nó là mạnh mẽ nhất, cũng là sức mạnh thuần túy nhất.”

“Cho nên, nếu như có thể săn giết chung cực, vậy thì có thể chiếm đoạt được sức mạnh của chúng nó, có được sức mạnh của chúng nó, vậy thì cho dù là người có năng lực như thế nào đi chăng nữa cũng đều có khả năng phá vỡ giới hạn con người của bản thân người đó, có thể chạm tới mặt bản chất của năng lực tự thân, thậm chí có thể coi đây là khởi điểm, không ngừng nâng cao năng lực, mãi cho đến khi người đó bước được lên bậc thang thứ năm, trở thành phàm nhân siêu thoát, một chung cực mới……”

Trong phòng hội nghị im ắng cực độ, thật lâu sau cũng không có người nào mở miệng.

Không phải bởi vì bọn họ không có nghe hiểu những lời giáo sư Bạch nói, mà là bởi vì bọn họ nghe hiểu.

Đúng là bởi vì nghe hiểu, cho nên mới hoảng sợ đến mức nói không ra lời……

Giáo sư Bạch vừa mới nói gì cơ, thật sự là săn giết chung cực sao?

Sức mạnh tinh thần bên trong chung cực, ở rất nhiều ngữ cảnh, đều chính là thứ được gọi là “Thần” nhỉ?

Ông ta muốn săn giết thần linh?

“Tôi biết khi bất thình lình nghe thấy vấn đề này, mọi người sẽ đều cảm thấy có chút không thể tin được.”

Giáo sư Bạch đứng ở trên đài, nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào những người đang mang nét hoảng sợ trong giảng đường, nhàn nhạt cười một chút, nói: “Thế nhưng tôi hy vọng mọi người có thể suy nghĩ thấu đáo vấn đề này nhanh hơn một chút, săn giết chung cực, dường như chính là con đường nguy hiểm nhất, nhưng thật ra lại chính là con đường duy nhất mà nhân loại có thể lựa chọn, lùi một bước mà nói, cho dù mọi người có không muốn săn giết chung cực, chung cực chẳng lẽ cũng sẽ buông tha cho mọi người hay sao?”

Đối mặt với nghi vấn đầy mặt của đám nhà nghiên cứu cùng nhóm người có năng lực kia, giáo sư Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, đưa ra tổng kết cuối cùng.

Nói xong hai vấn đề này, ông ta bèn đi từ trên bục giảng xuống dưới, sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong giảng đường, chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Tân, vì thế ba người Lục Tân, Oa Oa, Bích Hổ đều đồng thời ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía ông ta đang đứng.

Giáo sư Bạch trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói với Bích Hổ một câu: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”

Trên khuôn mặt của Bích Hổ lộ ra biểu cảm ngơ ngác.

Giáo sư Bạch nói: “Vừa rồi khi tôi nói về vấn đề quan trọng như thế, cậu lại luôn lén làm việc riêng, nhìn trộm con gái nhà người ta…”

“Đi ra ngoài!”

Bích Hổ phát ngốc, nhanh chóng đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong giảng đường, ưỡn ngực đi ra ngoài.

Sau đó giáo sư Bạch lại nhìn về phía Oa Oa.

Oa Oa ngây ngốc nhìn giáo sư Bạch, sau đó bỗng nhiên kịp phản ứng lại, cọ tới cọ lui rồi đứng dậy, cúi đầu đi ra ngoài.

Cô bé cùng với Bích Hổ một trái một phải đứng ở bên ngoài giảng đường, lặng lẽ duỗi đầu nhìn vào bên trong.

Nhìn trái nhìn phải một hồi, cũng chỉ còn lại mình anh thôi.

Lục Tân chợt cảm thấy do dự, không biết có phải bản thân anh cũng nên chủ động đi ra ngoài hay không?

Nhưng cũng đúng vào lúc này, giáo sư Bạch nhẹ nhàng ấn lên bờ vai của anh một cái, ý bảo anh hãy ngồi cho ổn định, thoải mái.

Ông ta nhẹ giọng nói: “Cậu là muốn biết, bản thân mình phải làm gì để có thể nâng cao năng lực hơn phải không?”

Lục Tân hơi ngẩn ra một chút, chậm rãi gật gật đầu.

Lần kiểm tra sức khỏe này của anh, vốn dĩ chính là để giải quyết vấn đề này.

Có điều, trước kia ngay cả mẹ của anh cũng lo lắng rằng, Thanh Cảng có lẽ cũng sẽ không thể nào hiểu được phải làm gì để soi đường chỉ lối cho anh…

“Hai việc tôi vừa mới nói đây, là nhằm vào nghi vấn của mọi người.”

Giáo sư Bạch hòa ái mà nhìn Lục Tân, nhẹ giọng nói: “Chuyện thứ ba, chính là nhằm vào cậu.”

“Cậu không giống với những người khác, vốn dĩ đã không cần chậm rãi phát triển, từ từ đi lên bước qua từng nấc thang một như những người có năng lực khác.”

“Cậu thậm chí còn không vướng phải cực hạn của con người.”

Ông ta chậm rãi nhìn Lục Tân, dường như đang rất cố gắng để những lời mình nói được rõ ràng hơn.

Cũng có thể nhìn ra, khi ông ta nói ra đáp án này là vô cùng nghiêm túc, cũng cực kỳ thận trọng: “Vốn dĩ cậu đã có được trình độ sức mạnh vô cùng to lớn, cho nên, cậu bắt buộc phải nhận thức rõ bản chất và cội nguồn của bản thân. So với việc thu thập một số năng lực loại khác, hay là đi khai phá thêm sức mạnh của những năng lực đã có, chi bằng ngẫm lại, phải làm như thế nào để có thể hoàn toàn nắm giữ bản chất tự thân, đồng thời phát huy ra sức mạnh của nó.”

Nghe ông ta nói như thế, trong nháy mắt Lục Tân đã nghĩ tới những hạt màu đen.

Trong lòng anh không khỏi động theo một cái, theo bản năng nói: “Vậy làm cách nào mới có thể nắm giữ bản chất một cách tốt hơn nữa?”

“Vấn đề này…”

Giáo sư Bạch cười cười, nói: “So với việc đi hỏi người khác, không bằng hỏi chính bản thân cậu một chút đi.”

“Ngay từ đầu, cậu đã làm như thế nào để nắm giữ được những bản chất mà người bình thường không bao giờ làm được, hơn nữa còn có thể chịu tải được nó đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận