Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 209: Số người báo thù tăng lên (2)

Tâm trạng Lục Tân trở nên nặng nề.

Mặc dù những sợi dây leo này đã bị chặt đứt, nhưng chúng vẫn còn lại sức sống nhất định.

Ở phạm vi hẹp như thế này cũng đủ để chúng bắt giữ, hoặc gây ô nhiễm cho một vài người.

Cách thức gây ô nhiễm này có vẻ như không thể nào chấm dứt bằng biện pháp vật lý thông thường.

Biện pháp duy nhất chính là làm sạch khu vực xung quanh, để anh ta không còn mục tiêu gây ô nhiễm nữa.

Nhưng chủ yếu bây giờ nơi đây đã tụ tập rất đông người dân thị trấn Vui Vẻ, bất ngờ là họ lại chẳng hề sợ hãi, cho dù họ đã nhìn thấy trận chiến kịch liệt như vậy, cho dù họ đã nhìn thấy ba người trong số họ vì chuyện này mà trở nên bất thường, thậm chí còn tự sát, thế mà họ vẫn ngơ ngác đứng yên một chỗ, hơn nữa còn dần có xu hướng thu hẹp phạm vi lại…

“Những người dân này ngu ngốc quá…”

Lục Tân nghĩ vấn đề này, rồi nhớ lại điều thứ hai của ba nguyên tắc vàng trong trận chiến của những người có năng lực mà anh đã đọc trong tài liệu:

Chiến đấu không phải là cách để phân định thắng bại, mà bước đầu chuẩn bị cho trận chiến mới là quan trọng.

Tần Nhiên lựa chọn lẩn trốn ở thị trấn này có phải vì đặc tính của người dân ở thị trấn này hay không?

Trong lúc Lục Tân đang tự hỏi những vấn đề này, thì dây leo đã phát triển thành bốn sợi.

Mà lúc này cái “cây” mọc lên từ cơ thể Tần Nhiên cũng đã lớn hơn nhiều, ban đầu nó chỉ cao một mét, nhưng bây giờ đã to gấp bốn lần, lớp vỏ ngoài của cái cây có màu đỏ như cơ thể sau khi bị lột mất lớp da, sợi dây leo dài ngoằng có màu đỏ như vảy rắn, chúng lan rộng ra bốn phương tám hướng, xung quanh có vô số sợi tua bay lượn.

Mùi máu tươi nồng nặc ngập tràn khắp xoang mũi.

Tựa như có vô số tiếng hò hét hoặc là khóc thút thít, tiếng kêu la phẫn nộ, hoặc là tiếng cười lanh lảnh vang vọng quanh những căn nhà này.

Sợi tua mỏng manh bay tán loạn đã bao phủ khắp mấy chục mét gần đó.

Ánh trăng máu chiếu rọi từ trên đỉnh đầu, không khí như biến thành nước, nhẹ nhàng dao động.

“Rầm...”

Vào lúc cái cây kỳ quái trên thi thể Tần Nhiên kia đang dùng phát triển với tốc độ điên cuồng, phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng, thì ở căn phòng phía sau vang lên tiếng cửa sổ bị đập nát.

Ngay sau đó, có luồng ánh sáng rực rỡ lóe lên, bốn chiếc xe máy lập tức phóng nhanh lên sườn núi phía sau.

Những người đó hẳn là đồng bọn của Tần Nhiên, bọn họ vừa thấy không ổn thì lập tức lái xe bỏ trốn khỏi thị trấn.

Cơ thể Lục Tân uốn éo xông về phía người dân thị trấn, nhấc họ lên rồi ném vào trong phòng, những người dân này không biết tránh né thì anh đành giúp họ tránh né, khi nhìn thấy những chiếc xe máy đã biến mất khỏi tầm mắt thì anh cũng không rảnh để mà đuổi theo.

Trong lúc cơ thể di chuyển anh móc một khẩu súng báo hiệu từ trong túi ra, chuẩn bị bắn lên trời theo hướng mà họ bỏ trốn.

Đạn báo hiệu tỏa sáng cả một vùng trời, cũng chiếu sáng cả thị trấn bên dưới.

Lục Tân biết Bích Hổ sẽ nhìn thấy đạn tín hiệu sau đó sẽ chặn đường đám người này. Còn nhiệm vụ của anh lúc này là phải tiêu diệt Tần Nhiên.

“Làm sao để dừng cái thứ này lại đây?”

Ngay khi vừa bắn đạn phát tín hiệu xong Lục Tân ngẩng đầu lên, nhìn về phía thi thể “Tần Nhiên”.

Cả người anh đã trở nên căng cứng, chuẩn bị phi đến phá nát thi thể của anh ta.

Nhưng mà mẹ đứng cách đó không xa lại lắc đầu, nói với anh: “Bây giờ mà xé thi thể anh ta sẽ giúp anh ta lan rộng ra nhanh hơn thôi…”

Lục Tân híp mắt, kéo em gái đang hưng phấn muốn xông lên lại.

Anh hiểu ý của mẹ, tuy quái vật tinh thần có sức sống đặc biệt, nhưng dù sao cũng không phải sinh vật còn sống, bản chất của chúng là một nguồn ô nhiễm. Cho nên nhân lúc khối lượng, hoặc là lượng cấp tinh thần của chúng còn thấp thì rất dễ phá hủy.

Sau khi bị tiêu diệt thì chúng sẽ mất đi đặc tính, phần phá hủy cũng sẽ bị tiêu biến ngay lập tức.

Nhưng một khi nó đã đạt đến mức độ nhất định, nếu phá hủy nó thì không thể nào tiêu diệt được nó, mà lại còn biến nó thành hai nguồn ô nhiễm.

Đến lúc đó, nói không chừng tốc độ ô nhiễm của Tần Nhiên sẽ tăng gấp đôi.

“Nhưng nếu lúc này không xé nát nó…”

Lục Tân nhíu mày, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy lúc này Tần Nhiên đang phát triển một cách nhanh chóng.

Mà phạm vi bao phủ bởi dao động tinh thần của nó đã vượt qua ba mươi mét, chiều cao của cây bằng máu và thịt đã lên đến bảy tám mét, dây leo và những “quả” hình người đã lên tới tám quả, và chúng đã thành hình người thực thụ, không ngừng giãy giụa và lắc lư điên cuồng.

Quanh đó, số lượng người dân thị trấn cầm đủ loại vũ khí lao về phía anh đã đạt lên đến mười sáu người.

Chiều hướng phát triển này giống hệt như sự kiện số 041.

Nhưng tốc độ lây lan ô nhiễm của “Tần Nhiên” lại mạnh hơn lần đó rất nhiều.

Hơn nữa, gần như không có khoảng cách về thời gian.

Đều cùng một sự cố cùng một tính chất ô nhiễm, nhưng tiêu chuẩn của hai vụ lại hoàn toàn không bằng nhau.

“Làm sao mới có thể ngăn cản không cho anh ta gây ô nhiễm người dân thị trấn?”

“Tại sao ô nhiễm lần này lại nhanh hơn lần trước nhiều như thế chứ?”

“Nếu phá hủy thi thể Tần Nhiên, cũng tức là nguồn ô nhiễm, thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Làm thế nào mới có thể xử lý tận gốc anh ta đây?”

Trong đầu Lục Tân nhanh chóng suy nghĩ, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra đáp án.

Anh nhìn về phía mẹ, chỉ thấy bà hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ về vấn đề này, nhưng tạm thời chưa có đáp án.

Chẳng lẽ để cho cha đến đây giải quyết?

Lục Tân nghĩ đến đây thì lắc đầu nguầy nguậy, bây giờ vẫn chưa đến lúc.

Anh hiểu tích cách của cha, ông nhất định sẽ không chịu để những “Kẻ báo thù” này đuổi giết, mà chỉ nóng nảy giết sạch bọn họ.

Xét về tính cách, quả thật cha có thể trở thành bạn tốt của Tần Nhiên.

Ông sẽ giúp Tần Nhiên tiêu diệt toàn bộ những “Kẻ báo thù” nhanh nhất, rồi giúp khả năng gây ô nhiễm của Tần Nhiên phát triển đến mức mạnh nhất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận