Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 150: Gã rất căng thẳng (2)

Lúc xe Jeep đi đến sở cảnh vệ, chỉ thấy trong sở cảnh vệ trống rỗng, chỉ có hai người trực ban, có thể suy đoán có lẽ là tất cả nhân viên của sở cảnh vệ, đều đã bị điều đến nơi khác để duy trì trị an rồi. Mặc dù sự cố ô nhiễm đặc biệt đều đã được khống chế, nhưng chắc hẳn lúc này ở vài nơi đang loạn tùng phèo, trái lại trật tự trong thành phố có áp lực lớn hơn.

Lục Tân với Bích Hổ đi tới phòng họp ở lầu bốn, nơi này đã chuẩn bị xong cà phê với bánh kẹo.

Nhìn thoáng qua cái bàn vô cùng lớn kia, cũng siêu cấp dễ thấy, có rất nhiều loại bánh kẹo, Lục Tân cảm thấy có lẽ đây chính là mệnh lệnh của Trần Tinh.

"Tối hôm nay hai vị đã vất vả rồi!"

Một nhân viên công tác mặc trang phục phòng hộ màu trắng đi đến, cầm hai cái văn kiện.

"Dựa vào lệ cũ, còn xin hai vị hoàn thành phần báo cáo kiểm tra này một chút."

Anh ta cười chia hai phần văn kiện cho Lục Tân với Bích Hổ, nói: "Sau đó hai người có thể nghỉ ngơi ở đây, nếu như cần, sẽ chuẩn bị cho các anh một căn phòng rửa mặt và nghỉ ngơi ở bên cạnh sở cảnh vệ. Muốn dùng cơm cũng có chuẩn bị. Có điều, để phòng ngừa còn có những nhiệm vụ khác cần hai vị hỗ trợ, trước khi nhận được thông báo, hi vọng các anh có thể phòng thủ ở đây."

"Được thôi, trước tiên chuẩn bị cho chúng tôi chút gì ăn đi, tôi muốn rượu, mì tôm, cái loại chưa hết hạn ấy, thêm một miếng bít tết lớn nữa..."

Bích Hổ hào phóng nói, rồi lại nhìn về phía Lục Tân: "Anh muốn cái gì?"

"Còn có thể gọi món ăn à?"

Lục Tân hơi kinh ngạc, trước đó mình đều là người ta cho cái gì thì ăn cái đó.

Bích Hổ thấy Lục Tân không trả lời, liền vung tay lên, làm chủ thay anh: "Cho anh ta thịt gì đắt tiền ấy."

Lục Tân cảm thấy người anh em Bích Hổ này cũng không tệ lắm.

Cẩn thận nói xong yêu cầu, Bích Hổ mới ngồi xuống, hỏi: "Những người khác đâu?"

"Thành phố vệ tinh khác với chủ thành đến giúp đỡ thành viên của nhóm chi viện rồi, sau khi thế cục ổn định thì cũng đã trở về rồi."

Người nhân viên công tác kia nói: "Chuyện lần này khiến cho lòng người bàng hoàng, sở hành chính các thành phốc cũng đều hi vọng có người năng lực trấn giữ."

"Được rồi, biết rồi, chuẩn bị đi ăn thôi!"

Bích Hổ cười khoát tay áo, sau đó ngồi xuống trên một chiếc ghế chuyên dụng trong phòng họp, hai chân dài gác lên trên bàn họp, bắt đầu tùy ý gạch chọn những mục trên văn kiện kiểm tra kia, đây rõ ràng đều là vài lệ cũ mà gã đã sớm quen thuộc.

Lục Tân cũng đã làm qua một lần, anh biết xử lý như thế nào nên cũng chậm rãi điền vào bên trên.

"Lấp những thứ này cũng dễ..."

Bích Hổ chỉ tuỳ ý quẹt vài nét bút, gã nói với Lục Tân: "Nhưng báo cáo công việc phía sau, anh viết như thế nào?"

"Trước đó không phải tôi đã nói với cậu những chuyện đã xảy ra sao? Cứ viết theo lời nói trước đó thôi."

Lục Tân nhìn Bích Hổ một chút, hững hờ trả lời.

Anh lưu ý, Bích Hổ khẽ nhíu mày một cái, nhưng lập tức liền cười nói: "Tôi ủng hộ anh."

Lục Tân nhẹ nhõm cười cười với gã, nói: "Cảm ơn."

Anh đã nhận ra, thật ra bây giờ Bích Hổ rất cảnh giác!

Dọc theo con đường này gã đều không ngừng nói, hơn nữa còn cố gắng kể chuyện cười để tạo bầu không khí sinh động.

Hơn nữa, anh cũng biết vì sao Bích Hổ cảnh giác.

Lúc giải quyết con quái vật mặt người kia, anh đưa sức mạnh cho em gái mượn, cho nên thực lực mà em gái phát huy ra còn kinh khủng hơn so với lúc trước, nhất là, cô có thể làm ô nhiễm con quái vật tinh thần kia, chuyện này, đến ngay cả bản thân Lục Tân cũng cảm thấy có hơi giật mình.

Anh tin rằng bây giờ còn có nhiều người giật mình hơn so với chính mình.

Lúc thi hành nhiệm vụ kia, rất nhanh bọn họ đã đồng ý yêu cầu của mình mà rút khỏi hiện trường, đồng thời cũng không thăm dò, nhưng điều này cũng không hề đại biểu cho việc bọn họ không chú ý, bây giờ, nhất định bọn họ cũng rất muốn biết đến cuối cùng mình đã giải quyết con quái vật tinh thần kia như thế nào, chỉ có điều vài nguyên nhân trở ngại, có lẽ là do cảm xúc lo lắng của mình, bây giờ bọn họ sẽ không sốt ruột mà đụng đến vấn đề này.

Tất cả mọi thứ lúc này càng bình thường thì càng đại biểu cho việc rất nhiều người đang căng thẳng.

Nói không chừng, bây giờ Bích Hổ đang ở bên cạnh mình cũng là bởi vì có người bảo gã để ý mình.

Đối với mấy chuyện thế này, Lục Tân đều rất hiểu.

Nhưng anh cũng không định sẽ thật sự nói hết những việc này ra.

Một là anh cảm thấy mọi người duy trì việc ăn ý rất tốt.

Thêm nữa, bởi vì lúc này, trong lòng anh cũng có rất nhiều nghi vấn, anh hi vọng rằng có thể hiểu rõ trước, rồi mới lo đến những việc khác.

"Anh à, anh định khi nào thì về nhà?"

Có một trận gió mát lạnh, từ bên ngoài cửa sổ đang mở của phòng họp thổi vào.

Lục Tân nhìn thấy, em gái đang treo trên dây điện ở bên ngoài cửa sổ, lộ ra một vẻ mặt u oán.

Lục Tân quay đầu nhìn thoáng qua em gái, lộ ra biểu cảm nghi hoặc.

Anh cho rằng em gái đã theo mẹ quay về rồi.

"Lão quái vật kia đang phát cáu, bây giờ em không dám về..."

Em gái đang treo ngược bên trên dây điện, theo gió đong đưa trái phải.

"Em cũng có lúc sợ à..."

Lục Tân nghĩ, có điều vẫn đau lòng thay cho em gái, liền gật đầu, chỉ chỉ vào Bích Hổ, dùng khẩu hình miệng nói: "Chút nữa anh đưa em trở về."

Nói rồi, ngay trước mặt em gái hốt một vốc kẹo to nhét vào trong túi, rồi nhìn cô cười cười.

Lần này em gái đã giúp anh một việc lớn, đương nhiên phải thưởng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận