Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1628: Nếu phản kháng, đánh chết ngay lập tức (1)

“Vậy thì đi thôi.”

Sau khi lấy được câu trả lời của Trương tiên sinh, Trần Tinh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái rồi quay người đi ra.

Trương tiên sinh chán nản ngồi trên ghế, một lúc lâu cũng không nói gì.

Ông Tô vẫn luôn một mực im lặng đã đứng dậy, nhẹ nhàng gõ một cái lên mặt bàn, sau đó như muốn nói ra suy nghĩ của bản thân, nhưng lại có vẻ chưa chắc chắn lắm, ông ta do dự nửa ngày, rồi cũng chỉ hít một hơi thật dài rồi quay sang nói với Trần Tinh: “Tốt nhất là, không nên gây ầm ĩ quá lớn…”

Bước chân Trần Tinh hơi chậm lại, liếc mắt sang nhìn Lục Tân, rồi quay đầu lại hướng Tô tiên sinh nói: “Chúng tôi sẽ làm việc dựa trên quy tắc.”

“Còn chuyện có gây ầm ĩ quá không, không phải là việc chúng tôi có thể quyết định.”

“Là do người đã phá hủy quy tắc này quyết định.”

Sau khi đi từ tòa nhà cao tầng kia ra, đám người Lục Tân lại leo lên xe jeep.

Chuyện này xảy ra, nhất định anh phải tìm hiểu cho rõ ràng, anh cần phải giải phóng cảm giác đè nén ở trong nội tâm ra hết.

Mà sở dĩ trên đường trở về Thanh Cảng, Lục Tân vẫn chưa nói gì là do những điều Lục Tân muốn nói, Trần Tinh đã nói ra hết rồi…

Mà bây giờ, đến lúc có thể nhìn thấy người kia thì đương nhiên anh không thể vắng mặt rồi.

Nhưng điều không nghĩ tới đó là, Số Ba, Số Năm cùng với Số Mười Bốn lại rất hào hứng đi cùng.

Giống như là mấy người này cũng rất muốn biết kết quả là gì.

Mặc dù lúc nói chuyện với Trương tiên sinh cũng không nói rõ ra người kia là ai, nhưng có vẻ như Trần Tinh đã nắm chắc người này là người nào. Sau khi lại leo lên chiếc xe jeep, chiếc xe trực tiếp đi thẳng tới khu vực được phòng vệ nghiêm ngặt ở phía đông của thành chính Thanh Cảng.

Nơi này rõ ràng là khác biệt so với bên trong thành.

đường sá thì rộng rãi, bằng phẳng nhưng cũng không có mấy chiếc xe đi qua lại.

Trạm gác thì cứ 50 mét lại đặt một bốt, camera thì nhắm thẳng vào mọi ngóc ngách.

Rất rõ ràng, đây chính là nơi ở của những người quyền quý ở Thanh Cảng.

Nhưng cũng không biết có phải là do mọi người đã biết có chuyện không hay xảy ra hay không mà tất cả mọi người đều đã sớm rời khỏi nơi này. Thế nên lúc chiếc xe jeep này đi vào, cả con đường cũng không gặp được một ai, chiếc xe lái thẳng vào nơi sâu nhất, sau đó đi đến trước một ngôi biệt thự nằm đơn độc giữa các dãy nhà. Phía trước ngôi biệt thự là một khu vườn đầy hoa, còn có một con đường nhỏ được trải đầy những viên đá cuội.

Lúc chiếc xe jeep lái đến bên hồ nước của ngôi biệt thự đã thấy được rất nhiều người đi qua đi lại.

Mấy người này đều mặc đồng phục, nhộn nhịp đi qua đi lại xung quanh biệt thự, tay thì để vòng trước ngực.

Mặc dù nhìn qua những người này ăn mặc đều rất bình thường, nhưng không cần biết là khí chất, hay cách đi đứng, thậm chí là ánh mắt sắc bén kia đều có thể nhìn ra được, đám người này chính là những nhân viên vũ trang được huấn luyện bài bản. Nói không chừng, những người này chính là quân nhân vừa mới bỏ bộ quân phục xuống.

Bây giờ từng người bọn họ canh giữ từng đầu đường của biệt thự thông ra bên ngoài, ai nấy cũng trầm mặc ít nói.

Thấy chiếc xe jeep này lái đến, cũng không ai tự tránh ra.

Không còn cách nào khác, chiếc xe jeep chỉ có thể lái chậm lại rồi dừng hẳn, Trần Tinh ngồi trên xe nhíu mày ngay lập tức.

“Xem ra người này cũng không tự ý thức được việc đưa tay ra chịu trói.”

Số Ba ngồi trong xe, móng tay hờ hững gõ xuống, quay sang nói với Lục Tân: “Số Chín, có cần tôi giúp anh đưa hắn ra đây không? Mặc dù rất nhiều năm rồi tôi chưa giết người, nhưng tôi nghĩ, trên thế giới này cũng chưa xuất hiện người mà tôi không bắt được…”

Lục Tân quay đầu nhìn hắn ta một cái, chỉ thấy con mắt hắn ta u ám, còn mơ hồ xuất hiện nét điên cuồng.

Không chỉ có hắn ta, hai con mắt của Số Năm và Số Mười Bốn cũng hơi phát sáng.

Hay ngay cả em gái cũng thể hiện ra dáng vẻ kích động, thật sự là bộ dáng không hiểu chuyện.

“Lợi hại như vậy, sao anh không đi bắt lão viện trưởng đến đây…”

Trong nội tâm có hơi khó chịu, Lục Tân không nhịn được mà nghĩ thầm như vậy, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Không cần.”

Sau đó anh nhìn thoáng qua Trần Tinh đang ngồi ở ghế phụ, thấp giọng nói:

“Nếu như cần phải thông qua những người này, đi vào trong kia bắt hắn ta ra thì ít nhất cũng có một trăm cách.”

“Thế nhưng, dù sao thì bây giờ cũng ở Thanh Cảng…”

“Cho nên, một trăm cách này tôi không muốn dùng cách nào cả, tôi muốn đường đường chính chính đi qua cửa lớn rồi đi vào.”

Trần Tinh hiểu Lục Tân đang muốn nói gì, cô ta gật đầu, nói: “Thế thì chúng ta đi vào từ cửa này.”

Nói xong, cô ta lấy bộ đàm ra, nói với bên kia: “Tất cả mọi người chuẩn bị, lên nòng súng đạn, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.”

“Hiện tại, chúng ta phải đi vào bắt người, nếu có ai chống đối, lập tức đánh chết.”

“…”

“Đã rõ.”

Sau khi nói xong, trong bộ đàm truyền đến tiếng trả lời của mấy chiếc xe vũ trang. Sau đó, từng đội từng đội nhân viên vũ trang mặc trang phục màu đen lập tức nhảy từ trên xe xuống, nhanh chóng chạy về phía trước, cầm thật chặt vũ khí trong tay, nhắm bắn về phía đối phương, hộ tống chiếc xe jeep đi tiếp.

Những người ở trong biệt thự kia thấy thế thì cũng mơ hồ có chút hỗn loạn.

Những bàn tay đang để trước ngực muốn rút ra, nhưng mấy người kia lại vô thức nhìn trái ngó phải, giống như đang đợi mệnh lệnh.

“Không nên đối kháng vô ích.’

Sau khi chiếc xe jeep này tiến lên được một chút, sắp chạm phải những người này, Lục Tân lạnh lùng nhìn ra bên ngoài, nói:

“Nếu như các người có thể nghe thấy tôi nói, thì tôi hi vọng các người có thể hiểu.”

“Hiện tại, chúng tôi đem theo vũ khí đến để bắt người, hiện tại là đang cho các người mặt mũi rồi, mong các người nên hiểu rõ.”

Mấy người ở trước xe jeep nhìn nhau, lâu sau vẫn không có ai nói chuyện.

Mà Trần Tinh cũng chỉ lẳng lặng đợi hai giây, sau đó bỗng dưng nói: “Ba giây sau, xe của tôi sẽ đi thẳng vào.”

“Người của tôi cũng sẽ nổ súng.”

“Cho nên, các người phải đưa ra quyết định.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận