Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1466: Cái giá của việc nhìn thẳng vào thần (1)

"Thành công rồi sao?"

Nhìn thấy Lục Tân nhắm chuẩn bắt lấy lão nhân kia, cùng một màn đối mắt, ngay cả sức mạnh sợ hãi mãnh liệt đến mức xé nát tất cả mà cha nắm trong tay, và sức mạnh nhìn thấu được phóng ra hoàn toàn của mẹ, cả hai đều thoáng khựng lại vào thời khắc này.

Có tiếng tim đập nặng nề mà vang dội vang lên.

Bọn họ đều cảm thấy căng thẳng.

Ai cũng hiểu rằng thời khắc này chính là mấu chốt để phân thắng bại...

Ngoài ra còn một lý do nữa, lúc trên người Lục Tân bộc phát luồng khí tức đó, động tác của bọn họ cũng vô thức không dám gây ra động tĩnh quá lớn.

"Gừ gừ..."

Vào lúc Lục Tân bắt lấy cổ lão nhân, bỗng xuất hiện một tiếng gầm về phía hắn.

Trong tấm hình, cuốn sách có bìa làm bằng da dê và chiếc bút sắt màu vàng kim hắn cầm trong tay vô lực rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, hình ảnh của nơi lão nhân này đang đứng chợt vỡ vụn như pha lê, mảnh vỡ sặc sỡ màu sắc toé ra như pháo hoa.

Trong giáo đường chỉ còn lại Lục Tân nắm lấy cổ của lão nhân.

Nhưng hình ảnh xung quanh hơi chập chờn giống như dòng điện không ổn định.

Trong nháy mắt đó, hình ảnh vẫn là bên trong giáo đường đổ nát, xung quanh là vách tường đổ sập và ánh nến ảm đạm.

Chớp mắt một cái, Lục Tân và lão nhân lại như xuất hiện ở trong vực sâu, xung quanh là phông nền màu đỏ sậm và tiếng gió âm u.

Thế giới không ngừng biến đổi, đổi qua đổi lại giữa hiện thực và vực sâu.

Tay Lục Tân nắm lấy cổ lão nhân, hai người ổn định bất thường, ánh mắt hắn nhắm thẳng vào người lão nhân.

Sức mạnh đến từ quá khứ bất cứ lúc nào cũng có thể áp sát lên người lão nhân, đè ép hắn.

Nhưng Lục Tân cũng đang phải dùng toàn bộ sức lực để khống chế bản thân không phóng luồng sức mạnh này lên người lão nhân.

Hắn đang cho lão nhân cơ hội, cơ hội đầu hàng.

Nhưng giờ khắc này, lão nhân lại chỉ nhắm chặt mắt, như thể thời gian đã trôi qua rất lâu.

Sau đó hắn chậm rãi trả lời: "Ta từ chối."

"Từ chối?"

Câu trả lời của lão nhân khiến cho tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.

Cho dù là mẹ đã phóng thích Động Sát Chi Nhãn, hay là cha với nội tâm sắp không kiềm chế được, tất cả đều lấy làm kinh hãi.

Thậm chí còn bao gồm cả Lục Tân đang nắm lấy cổ lão nhân.

Trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ khó có thể tin được, không thể ngờ rằng sẽ nghe thấy câu trả lời như vậy.

Bàn tay của Lục Tân nắm chặt lại theo bản năng.

Mặc dù trong lòng của hắn không có sát ý đối với lão nhân này, nhưng hắn lại nói ra đáp án này dưới sự đè ép của mình, thực sự là không chừa cho bản thân một con đường sống. Đó là một loại bản năng thao túng Lục Tân, khiến Lục Tân tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục sống sau khi đã nói ra câu nói đó.

Nhưng tương tự, sau khi lão nhân nói ra câu đó, trên mặt cũng lộ ra vẻ dứt khoát.

"Vụt!"

Không đợi bàn tay Lục Tân đang nắm trên cổ hắn kịp rụt lại, hắn bất chợt mở mắt ra.

"Ong..."

Áp lực tinh thần khổng lồ từ hai mắt của hắn phóng ra, thấy được hai mắt của Lục Tân khi bạo phát.

Mọi thứ xung quanh đều bị sức mạnh vô tận này chấn động, vỡ vụn trong nháy mắt.

Toàn bộ thế giới hệt như mảnh giấy, vặn vẹo, khó định hình, tất cả sức mạnh tinh thần đều bị cố định ở giữa không trung.

Sau đó lại giống như bị một bàn tay vô hình khuấy đảo, trở thành một đống tơ rối hoàn toàn lộn xộn và không theo thứ tự...

Cha lập tức ngã bay ra ngoài, sức mạnh co lại thành một đám.

Động Sát Chi Nhãn của mẹ trôi lơ lửng trên không trung cũng biến mất trong nháy mắt, quay người ôm lấy em gái đang bò ra bên ngoài trốn.

"Phụt..."

Con mắt của lão nhân giống như bị thép cứng nung đỏ đâm vào, vỡ tan trong nháy mắt, máu tươi đen ngòm chảy ra từ trong ánh mắt của hắn.

"Chân lý, sẽ không e ngại bất cứ sự tồn tại nào nhìn trộm..."

Trong khoảnh khắc con mắt vỡ vụn, lão nhân bị Lục Tân giữ trong tay chợt phóng ra sức mạnh trước nay chưa từng có.

Trong cơ thể của hắn xuất hiện một lực phản lại vang dội mà vốn dĩ một cơ thể già nua không nên có.

Đồng thời, bỗng nhiên thân thể của hắn như bị hòa tan, nhanh chóng tan ra.

Thân thể trở nên khô gầy, nhưng một luồng sức mạnh dị thường ở giữa hư vô ùa ra bốn phía xung quanh rất nhanh.

Mà theo sức mạnh tinh thần của hắn kéo tới, toàn bộ thời gian ở tiểu trấn bắt đầu co lại.

Tất cả mọi thứ bên trong trấn nhỏ này, kể cả kiến trúc, con đường nhỏ lát đá hay đám sương mù âm u lâu ngày chưa tan, thuyền đánh cá bị con người lãng quên hay đóa hoa nhỏ màu trắng lặng lẽ nở rộ dưới mái hiên, tất cả như đồng thời được xếp lên một trang giấy, xoắn vào giữa.

Một trang giấy cuộn lại thành một cục giấy.

Một cái trấn nhỏ được xếp lên tạo thành một cái lồng giam khổng lồ.

Lục Tân cảm thấy cơ thể của mình đang bị nghiền ép, toàn bộ kiến trúc đổ nát thành đống đá vụn đều đè ép về phía cơ thể của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận