Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 925: Tiểu đội đơn binh thành lập (1)

“Bích Hổ bị làm sao vậy?”

“Không biết nữa, sau khi trở về từ Thị trấn Vui Vẻ thì cứ như vậy đấy…”

Thời gian đã đến chạng vạng, nhóm Lục Tân đã dự hội nghị động viên cuối cùng.

Trong ngày hôm nay, anh đã trở về thành phố vệ tinh 2 một chuyến để thu dọn đồ đạc của mình, hơn nữa còn gọi điện thoại xin chủ nhiệm Lưu cho nghỉ. Chủ nhiệm Lưu rất sảng khoái cho anh nghỉ phép, nhưng còn phó tổng giám đốc Tiếu vừa nghe thấy Lục Tân lại muốn xin nghỉ thì gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, hỏi Lục Tân đi đâu, khi nào mới về, có thể dẫn anh ta ra ngoài nhìn sự đời mở mang tầm mắt hay không…

Điều này làm cho Lục Tân rất là bất mãn, vị lãnh đạo lớn này càng ngày càng kỳ cục, có vẻ không hiểu chuyện.

Ngày hôm sau đã phải xuất phát, đương nhiên bây giờ cần phải gặp đội viên của mình để thảo luận một chút về nhiệm vụ.

Có điều, yêu cầu là cần ba đội viên, hai người còn lại vẫn còn đang lựa chọn, chỉ mới quyết định được một người, điều này khiến anh rất lo lắng.

Sau khi nhận được lời đồng ý đầy sảng khoái của Bích Hổ, Lục Tân đã lập tức báo cho cấp trên ngay.

Bởi vì nhiệm vụ chi viện lần này rất quan trọng, cho nên cấp trên cũng rất thoải mái, phê chuẩn ngay.

Vì thế, trong tình huống Bích Hổ đang tham gia một nhiệm vụ còn chưa chính thức kết thúc, đã lập tức nhận được một nhiệm vụ mới.

Tinh thần làm việc nghiêm túc, trách nhiệm, tận tâm và hết mình của anh ta đã truyền cảm hứng rất nhiều người.

Nhưng tâm trạng bản thân Bích Hổ có vẻ không tốt lắm, sau khi bay về thì mãi ngồi ở phòng nghỉ gạt nước mắt.

“Có khi nào là anh ta đã bị ai đó lừa không?”

Cách một cánh cửa sổ, Lục Tân thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của Bích Hổ, cực kỳ quan tâm đến phó đội trưởng của mình.

“Ai dám lừa anh ta chứ?”

Hàn Băng cũng đi đến bên cạnh nhìn, cố nén cười nói: “Dù sao thì anh ta cũng phó đội trưởng của tiểu đội đơn binh đó...”

Lục Tân suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.

Thật ra lời này rất đúng, dù sao anh ta cũng là phó đội trưởng của anh, nếu có ai bắt nạt anh ta, anh nhất định sẽ không ngồi yên mà nhìn.

Ít nhất cũng sẽ giúp anh ta khiếu nại lên cấp trên.

“Hơn nữa bây giờ anh Bích Hổ ghê gớm lắm đó...”

Hàn Băng cười tủm tỉm, nói với Lục Tân: “Lần này anh Bích Hổ đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ đàm phán ở Thị trấn Vui Vẻ.”

“Bây giờ chúng tôi đã thành công ký kết hiệp ước chính thức với vị nữ vương kia, tuy bây giờ vị nữ vương này đã bị biến dị nghiêm trọng, nhưng trông cô ta có vẻ là một người cực kỳ tuân thủ lời hứa. Ở một mức độ nào đó, bây giờ chúng tôi cũng đã xem như hoàn thành nhiệm vụ tiến hành khống chế những tràng vực xung quanh, thậm chí cũng có thể nói là tìm được một viện binh cực mạnh, rất đáng để ăn mừng.”

“Nếu vậy anh Bích Hổ cũng coi như là hoàn thành một nhiệm vụ cấp A, anh ta lại đến gần một bước hơn với mục tiêu của mình.”

“Đương nhiên, quan trọng nhất chính là sau khi anh Bích Hổ mới vừa hoàn thành một nhiệm vụ cấp A xong đã ngựa không dừng vó tiếp tục nhận một nhiệm vụ cấp S, đây chính là hiệu suất kinh người mà trong Bộ phận thông quan đặc biệt không ai làm được, bây giờ cả bộ Bộ phận thông quan đặc biệt đều đều đang truyền tai nhau...”

Lục Tân nghe vậy cũng cảm thấy rất vui mừng: “Truyền tai nhau tiếng thơm nghiêm túc và có trách nhiệm của anh ta à?”

“Không phải.”

Hàn Băng cười nói: “Mọi người đều nói, anh ta thảm quá...”

Lục Tân không hề hài lòng với những lời đồn này, làm việc nghiêm túc sao lại có thể nói là thảm được chứ?

Nhiệm vụ cấp S trị giá rất nhiều tiền...

Tuy rằng không hiểu, nhưng mà anh nhìn thấy tâm trạng phó đội trưởng của mình tuột dốc như vậy, thì anh vẫn quyết định sẽ vào an ủi một chút.

Lúc anh đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy Bích Hổ chỉ ngồi thừ ra đó gục đầu.

Anh ta vừa ngồi vừa bất lực giơ nắm đấm đấm vào đầu mình, ánh mắt thất thần không có tiêu cực, cứ mãi lầm bầm lầu bầu:

“Vào mười tiếng trước, mình còn tưởng rằng trên đời này sẽ không có ai đáng sợ hơn vị nữ vương kia...”

“Mình còn tưởng rằng, đời này sẽ không có nhiệm vụ nào đáng sợ hơn việc phải đàm phán với nữ vương...”

“Kết quả, chỉ một cuộc điện thoại, mình đã được bước chân lên một tầm cao mới…”

“Tại sao mình lại gặp phải những chuyện này cơ chứ?”

“Là vận mệnh trêu đùa? Hay là thượng đế trừng phạt?”

“Là bởi vì cách sống bình thường của mình có vấn đề, hay là bởi vì thế đạo hiện nay đã bi thảm đến vậy đây?”

“Là bản thân mình sai, hay là thế giới này sai...”

“Có vẻ như tâm trạng của anh không tốt lắm thì phải...”

Lục Tân ngồi ở bên cạnh Bích Hổ, thân thiện vỗ phía sau lưng anh ta.

Bích Hổ lập tức ngồi thẳng lưng, khuôn mặt không còn chút máu, dùng một tư thế bả vai bất động, nhưng lại quay cổ chín mươi độ nhìn về phía Lục Tân, vô tội chớp mắt hai cái, nói đầy bất lực: “Đội trưởng, có... có sao?”

“Ừm.”

Lục Tân trịnh trọng gật đầu, quan tâm nói: “Nhìn bộ dạng của anh là không cách nào đảm nhiệm được nhiệm vụ lần này của tổ chúng ta.”

“Hả?”

Trong mắt Bích Hổ lóe lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức bày ra dáng vẻ càng bi thương càng mỏi mệt hơn, khe khẽ thở dài: “Vậy...”

“Cho nên anh cần phải điều chỉnh tốt trạng thái.”

Lục Tân nói: “Nếu không rất có thể mất mạng trong lúc làm nhiệm vụ.”

Bích Hổ ngơ ngác, vẻ mặt đã không giữ nổi vẻ nặng nề, chỉ có đôi mắt vô tội đang chớp chớp.

“Có gì không vui cứ nói với tôi, có yêu cầu gì cũng hãy nói với tôi…”

Lục Tân cười thân thiện nhìn anh ta, nói: “Nếu tôi đã là đội trưởng, vậy tôi sẽ cố gắng giúp anh ở mọi phương diện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận