Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1280: Người bình thường thì không biết đánh nhau sao? (2)

Rào!

Cùng lúc ấy, Lục Tân đã giơ quyền thứ ba chợt nghe thấy tiếng ồn kịch liệt và tiếng xích sắt bay lượng.

Một quyền này còn chưa kịp giấu đi, lực lượng tinh thần của Tàng Trượng Nhân đã bỗng nhiên nổ tung như đại dương. Lực lượng tinh thân to lớn ấy vượt xa khỏi những thứ Lục Tân đã từng nhìn thấy, hơn nữa còn vượt khỏi các tầng thứ, đáng sợ như việc hành tinh đang bị hủy diệt.

Anh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoặc là đã bị những xiềng xích màu đen ùn ùn kéo đến bao phủ.

Thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm giác ma sát của những xiềng xích vô tận kia ở bên cạnh.

Bất kể là anh hay là bảy loại vật phẩm ký sinh thì cũng đều bị lực lượng to lớn ấy bắn ngược trở lại.

Ở đây không có cảm giác về khoảng cách.

Nhưng trong cảm giác, Lục Tân thấy mình như đã bị đẩy mấy chục ngàn mét, rơi vào một thế giới ngập tràn sấm chớp.

Ở tận cùng thế giới sấm chớp ấy, anh chỉ nhìn thấy bóng đen của Tàng Trượng Nhân đang giơ tay lên và ánh mắt tức giận của hắn ta.

Chiếc áo choàng màu đen của hắn ta không ngừng trở nên to lớn hơn như thể muốn lấp kín toàn bộ không gian, giờ phút này khi phải đối mặt với hắn ta, Lục Tân thậm chí còn có cảm giác như một chú kiến đang phải đối mặt với mặt trời, đồng thời cũng cảm nhận được cảm giác chân thật khi bị đánh vào tinh thần, xé rách cơ thể.

Hạt Đen run run, lúc này đã đạt tới cao độ chưa từng có trước độ.

Chính bởi vì có vật chất như vậy tồn tại mà cơ thể anh mới không bị vỡ vụn.

Chẳng qua, bất kể thế nào, so sánh như vậy cũng hơi mạnh mẽ hơn một chút.

“Ai…”

Vậy nhưng đúng lúc ấy, bên tai Lục Tân bỗng vang lên một tiếng than khẽ.

Trước mặt Lục Tân xuất hiện gương mặt có chút tái nhợt của Nhị Hào.

Trên người cậu ta thậm chí còn mặc chiếc áo khoác mà trước kia Lục Tân đã từng cởi ra đưa cho cậu ta.

Trong mắt cậu ta hình như có chút tỉnh táo, trông cứ như vừa mới tỉnh lại, bên cạnh đó còn có chút trách cứ, lại có chút cảm động nhìn Lục Tân, sau đó nghênh đón không gian với ngập tràn xích sắt kia, cậu ta nhẹ nhàng giơ tay lên, lập tức có một ánh sáng năm màu rực rỡ hợp thành một đoàn.

“Số Chín, cậu đã trở nên tốt hơn hay lại trở nên xấu hơn đấy?”

Trong lời của cậu ta như mang theo chút oán trách nhưng trên vẻ mặt của cậu ta lại có chút cảm động.

Vừa nói chuyện, cậu ta vừa giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy ánh sáng rực rỡ như ảo mộng về phía trước.

Dưới ánh sáng năm màu ấy, toàn bộ xích sắt ở nơi này đều lập tức vỡ vụn.

Nhị Hào tranh thủ cho Lục Tân một cơ hội, mà nhận được cơ hội ấy, Lục Tân chợt siết chặt hàm răng.

Sau khi nhìn Nhị Hào, anh lại tiếp tục nhào về phía trước!

Hung hăng giơ quả đấm lên, tiếp tục giáng xuống Tàng Trượng Nhân thêm một quyền.

“Một quyền này là vì chính tôi…”

Cảm xúc của Tàng Trượng Nhân như vừa xuất hiện gợn sóng, so với sự tức giận, những gợn sóng ấy càng có vẻ là nghi ngờ và không hiểu hơn.

Quyền thứ ba cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

Bởi vì ở tầng này, hắn ta thấy hành động của Lục Tân không hề có ý nghĩa.

Lý giải duy nhất có thể giải thích cho hành động của anh có lẽ chính là cảm xúc thấp kém nhất trong các nhân tính: Phát tiết.

Vậy nhưng, Hạt Đen lại mang đến cho hắn ta cảm giác nguy hiểm, cùng với việc Nhị Hào bỗng nhiên xuất hiện trong không gian này đã khiến hắn ta lập tức trở nên cảnh giác. Hắn ta không biết liệu việc hai người kia xuất hiện ở đây có liên quan gì đến mục đích của hắn hay chỉ đơn giản là một cái bẫy.

Dù sao thì lúc nãy hắn ta cũng đã bị tổn hại quá nhiều.

Mà hai kẻ trước mặt này lại có thể tạo thành sự uy hiếp nhất định đối với hắn ta.

Vì vậy, trong lúc lực lượng tinh thần của hắn ta bị chập chờn, hắn ta đã lại bắn Lục Tân ra ngoài, đồng thời nhanh chóng giơ lên, nhẹ nhàng xóa bay.

Tất cả trước mắt đều bị hắn ta từ chối.

Bất kể là Lục Tân hay bảy loại vật phẩm kí sinh, hoặc giả như Nhị Hào bỗng nhiên xuất hiện.

Tất cả đều bị hắn ta đuổi ra bên ngoài, cách xa khỏi không gian này.

“Rào…”

Cảm giác mất đi trọng lực nặng nề ập tới, Lục Tân có cảm giác như sau lưng mình đã đụng phải một tấm thủy tinh thanh thúy, tầng tầng lớp lớp trong cơ thể thì từ từ biến mất.

Mỗi khi đánh mất một tầng, anh lại nghe thấy một tiếng vang thanh thúy.

Điều này khiến anh có cảm giác như bị ngã xuống một mặt hồ mỏng vào mùa đông, sau khi ngã vỡ lớp băng, anh bị rơi xuống hồ nước lạnh như băng.

Chẳng qua, cảm giác ấy lại diễn ra liên tục, nó lần lượt xuất hiện, hơn nữa còn càng ngã càng sâu.

Sau những tiếng vang liên tiếp, cảm giác mất đi trọng lực to lớn ập tới.

Anh chợt nhìn thấy mình đang rơi từ trên trời cao xuống, đất đai đang dùng tốc độ nhanh như chớp để kéo anh vào.

“Anh…”

Đó là tiếng kêu kinh hoảng của em gái, cô phát hiện Lục Tân có thể sẽ ngã chết.

Cô vừa căng thẳng hô to, hai cánh tay nhỏ bé vừa hành động thật nhanh để tạo ra một mạng nhện thật cao, tiếp đỡ cơ thể của Lục Tân, vì bị sức nặng của anh kéo xuống, chiếc mạng nhện bị hung hăng kéo căng xuống dưới, khó khăn lắm mới tới gần sát mặt đất, sau đó lại bắn ngược lên trên.

Như vậy mấy lần, rốt cuộc mạng nhện cũng đã hơi ổn định, Lục Tân không nhịn được lắc lắc đầu, có chút nghĩ mà sợ.

Thế mà lại rơi từ trên cao xuống, đây đúng là điều anh không hề nghĩ đến.

“Con…”

Mẹ và cha cũng vội vàng chạy về phía trước, sắc mặt rõ ràng có chút lo âu, còn có quái dị.

Trước kia, Lục Tân có vẻ như sẽ không làm ra chuyện xúc động như vậy, lần này…

“Ha…”

Lục Tân cũng hơi ngẩn ra, sau đó từ từ thở hổn hển, cười nói với người nhà: “Quả thật là có hơi mạo hiểm…”

“Tiếc là không thể đánh được cú thứ ba, hơn nữa suýt chút nữa còn té chết…”

“May là mình đã phát tiết xong, hơn nữa…”

Anh dừng một chút, lấy ra cánh tay phải đang đè dưới người.

Chỉ thấy trong tay anh cầm một miếng vải màu đen, bên trên còn quấn mấy sợi xích sắt.

Ngay cả bản thân Lục Tân cũng không nhận ra, sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà mình đã lấy được món đồ này?

Chẳng lẽ là quen tay?

Anh thấy hơi bất ngờ, đồng thời cũng có chút vui vẻ nhìn về phía mẹ, nói: “Con lấy được căn nguyên của hắn ta rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận