Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1641: Cái này là thí luyện chi thần (2)

“Bắt đầu rồi sao?”

Lúc Lục Tân bắt đầu dẫn động lực lượng Ban đầu, đồng thời mang theo sự kiên quyết, nỗ lực đối kháng thì bất kỳ người nào có năng lực tinh thần mẫn cảm dù đang làm chuyện gì đi nữa, cũng sẽ sinh ra chút cảm ứng.

Cũng có người đã chìm vào giấc ngủ, vào lúc này lại mơ đến một giấc mơ kỳ quái.

Có người đang bận rộn làm việc gì đấy, bỗng nhiên hơi thất thần, mơ hồ như ở trước mắt xuất hiện ảo giác.

Có người đang nhìn vào đường thì lại chợt thấy đường cong cong, giống như là con mãng xà đang xuất hiện biến hóa kịch liệt.

Bọn họ còn thấy xúc tu to lớn, đỏ sậm ở dưới tầng chót của vực sâu vươn lên trời, cơ hồ như muốn chạm đến tinh thần.

Mà ở phía dưới xúc tu to lớn, khổng lồ đáng sợ này có một người trẻ tuổi đang kiên định nhìn những xúc tu kia xoắn đến, cắn răng bất động.

Cũng có mấy người nhìn thấy bên trong cung điện âm u, ẩm ướt kia có một người trẻ tuổi đang đi dọc theo những bậc thang vỡ nát, từng bước từng bước một đi về điểm cuối của cung điện, mỗi bước đi của hắn ta đều cực kỳ gian nan nhưng ánh mắt của hắn ta lại không hề có chút dao động nào.

Cũng có người thấy, người trẻ tuổi này đang cầm một thanh kiếm trong tay, mạnh bạo đâm lên cơ thể mình.

Đối với chuyện này, người có phản ứng nhạy bén hơn cả lại là một ông già không có năng lực.

Lúc này, lão viện trưởng, hay nói là Vương Cảnh Vân đang ngồi ở một chỗ rách nát nào đó trên thành phố, ở trên một tòa nhà cao tầng nào đó, ông ta lẳng lặng nhìn về phía Bắc, giữa hai ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc lá hút dở, giống như thương hiệu bình thường Lục Tân hay hút vậy.

Nhưng có một thứ không tương xứng với khí chất là bên cạnh ông ta còn đặt một con Oa Oa chú hề.

Nụ cười khoa trương, cứng ngắc, một chiếc lò xo chống đỡ đầu, nhẹ nhàng gật gật.

Giống như là đang cười.

“Thực ra chuyện này cũng không kỳ quái, cậu ta chắc chắn sẽ đi đến bước này.”

Lão viện trưởng cảm khái, thấp giọng nói: “Mặc dù ta không biết cậu ta đã dùng cách nào, cũng không biết đã đi đến bước này từ lúc nào, nhưng ta biết, cậu ta bị sự phẫn nộ của Ban đầu ô nhiễm, đây là sự thật, cũng biết sớm muộn sẽ có ngày như vậy.”

“Nguồn ô nhiễm và người bị ô nhiễm sẽ luôn có một lực hấp dẫn thần bí nào đó, nhất định sẽ gặp nhau.”

“Cho nên, nghiêm túc mà nói, bảy thí luyện cũng không phải do ta tạo ra. Mà là thời điểm người bị ô nhiễm từng bước thoát ra khỏi ô nhiễm sẽ nhất định trải qua bảy giai đoạn này. Mà ta, bởi vì quá quan tâm cho nên ta mới liệt kê ra bảy giai đoạn thí luyện này, sau đó chờ đợi cậu ta có thể tạo ra kỳ tích, thông qua bảy thí luyện này.”

“Ha ha, ta cũng không thần thông quảng đại đến nỗi mà khiến cho mỗi bước đi của cậu ta đều nằm trong sắp xếp của ta.”

“Nhiều nhất cũng chỉ là chuyện cậu ta gặp phải trong căn cứ, ta đã sớm đoán được cậu ta sẽ gặp phải cảnh khốn khó nào rồi quan sát thôi.”

“Bài thi bảy thí luyện kia cũng không phải là bài thi, chẳng qua chỉ là một lời nhắc nhở mà thôi.”

Lão viện trưởng cứ ngồi trên mái nhà, phảng phất như đang cùng một người không thể nhìn thấy mà nói chuyện phiếm.

Nhưng mà, sau đó, bắt đầu có thần sắc kích động mơ hồ xuất hiện trên mặt ông ta, ông ta nói lớn: “Đương nhiên ta tin tưởng cậu ta.”

“Đúng là không có ai có thể đối kháng với ô nhiễm của Ban đầu.”

“Thế nhưng, lúc vừa mới bắt đầu, cậu ta đã đối kháng với ảnh hưởng từ các hạt…”

“Ban đầu, so với các hạt kia thì cũng cao hơn nửa cấp độ mà thôi…”

“Làm người duy nhất có thể đối kháng với các hạt mang tính hủy diệt, thì đối kháng với Ban đầu cũng sẽ có hy vọng.”

“Có điều, vì cái gì cậu ta có thể đối kháng với Ban đầu, ta cũng không biết.”

“Trước kia, ta cũng cho cậu ta làm rất nhiều bài kiểm tra trắc nghiệm, thậm chí còn mở xương hộp sọ của cậu ta ra, thế nhưng cũng không có bất cứ phát hiện dị thường nào.”

“Ta có lòng tin nghiên cứu viên Nhất đại và mấy người thầy của ta cũng là như vậy.”

“Không phải là bọn họ không muốn biết bí mật cậu ta có thể dung nạp các hạt thần kia, mà thực sự là do bọn họ không tìm thấy đáp án…”

“Mà chỉ mình cậu ta có thể làm được, ngay cả nhân bản của cậu ta cũng không được.”

“Có lẽ, cậu ta là xác suất nhỏ nhất đi…”

“Bởi vì theo xác suất có lợi, xác suất Ban đầu ô nhiễm thế giới này cũng không thể nào là một trăm phần trăm, trên số liệu tính toán nhất định sẽ có người có thể đối kháng với sự ô nhiễm của Ban đầu, mà cậu ta, chẳng qua cậu ta vừa lúc chính là người bên trong các xác suất cực nhỏ này?”

“Không thể nào, ngươi cho rằng đây là công lao của ta hay sao?”

“Là bởi vì ta khiến cậu ta sinh ra nhân tính, cho nên mới có thể để cho cậu ta dễ dàng chống đối lại giai đoạn dễ mất khống chế kia sao?”

“Ta không biết…”

“Nhưng ta nghĩ, nếu thật sự là như vậy, cuộc đời của cậu ta nhất định sẽ rất vất vả.”

“Kỳ thật, chuyện này cũng hết sức hợp lý.”

“Người khác bị ô nhiễm đều là cả một quá trình từ phá hủy cảm xúc và cảm giác, rồi mới đến nội tâm.”

“Nhưng cậu ta thì dưới ảnh hưởng của các hạt thần, từ những áp lực mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi, lại từng bước từng bước lấy lại chính mình. Dạng như cậu ta, lúc đối mặt với Ban đầu, chắc chắn cũng có năng lực chống đỡ cường đại hơn người bình thường?”

“Đây cũng là chỗ mà ta tin tưởng cậu ta.”

“Số mệnh của cậu ta vốn đã định trước là phải đối kháng với Ban đầu, từ lúc mới bắt đầu đã không cách nào tránh khỏi rồi.”

“Chỉ khác nhau ở chỗ, là cậu ta bị Ban đầu tìm tới, hay cậu ta tìm tới Ban đầu.”

“Nếu như cứ một mực tránh né, cuối cùng cũng vẫn bị Ban đầu tìm tới, như vậy nhất định cậu ta sẽ thất bại, mà giống như bậy giờ, cậu ta chủ động đi nghênh đón Ban đầu, ngược lại lại để cho ta có thêm lòng tin với cậu ta. Chỉ có nội tâm con người đủ mạnh, mới có thể đối diện với tuyệt vọng, không phải sao?”

“Cũng chỉ có người dám đối diện với tuyệt vọng, mới có thể ở trong tuyệt vọng tìm được hy vọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận