Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1446: Suất diễn của Ách bích (1)

Lúc quay về căn cứ nghiên cứu sức mạnh tinh thần Thanh Cảng cùng với vị tiến sĩ An ở viện nghiên cứu này, tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ.

Dù bây giờ đã là đêm khuya nhưng vẫn có rất ít các nghiên cứu viên đi ngủ.

Có lẽ bọn họ chưa bao giờ để ý đến cái gì gọi là ngày và đêm mà trong mắt chỉ có công việc nghiên cứu…

Lục Tân rất thưởng thức thái độ này.

Cũng chính vì vậy, khi tiến sĩ An dẫn một đám nghiên cứu viên của viện nghiên cứu Nguyệt Thực đến căn cứ đã lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, cho dù có là giáo sư hói đầu bề bộn công việc thì cũng chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dõi theo tiến sĩ An còn lấp lánh ánh sao. Bất kể trai gái già trẻ, ánh mắt của họ cũng như bị nam châm hấp dẫn, tập trung vào ngực của cô…

Để nhìn huy hiệu của viện nghiên cứu Nguyệt Thực trên ngực họ.

Đây chính là viện nghiên cứu Nguyệt Thực, là thánh địa mà mỗi nhân viên nghiên cứu đều khát khao muốn đến.

Trong mắt bọn họ, ngay cả một người phụ nữ như tiến sĩ An cũng không thể bằng một chiếc huy hiệu nho nhỏ kia.

“Chào mừng chào mừng…”

Cho dù đã là đêm khuya nhưng giáo sư Bạch vẫn mặc một bộ âu phục chỉnh tề âu nhã, râu tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả cây gậy bằng bạc trong tay cũng được lau đến khi sáng bóng mới thôi. Ông dẫn nhân viên nghiên cứu của Thanh Cảng ra đón, chìa tay ra với tiến sĩ An đang đứng xa xa: “Chúng tôi cứ tưởng rằng viện nghiên cứu sẽ là người đến sớm nhất, không ngờ là bây giờ mới đến, thôi thì mời mọi người vào hướng dẫn công việc…”

“Bởi vì bị chậm trễ mất một số chuyện.”

Tiến sĩ An vừa cười vừa bắt tay với giáo sư Bạch, nói: “Chào ông, giáo sư Bạch.”

“Xem ra tôi nên gọi ông một tiếng anh nhỉ, lúc đầu, nếu như ông vẫn ở lại viện nghiên cứu thì bây giờ chắc là cũng đang tự mình phụ trách một mảng riêng…”

Giáo sư Bạch cười nói: “Công việc nghiên cứu cần mà thôi, dù có là ở đâu thì cũng đều có giá trị.”

“Đối với hạng mục nghiên cứu lần này, không biết viện nghiên cứu có gì muốn chỉ dạy hoặc đề nghị không?”

Lúc hỏi ra những lời này, các nghiên cứu viên ở xung quanh cũng đều tạm dừng công việc trong tay, vểnh tai cẩn thận nghe.

Chính câu hỏi đã dính đến bản chất của cuộc nghiên cứu lần này.

“Chủ muốn thế nào thì khách thế đó.”

Nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tiến sĩ An chỉ cười nói: “Chúng tôi cũng chỉ là một nhóm bình thường cùng gia nhập vào cuộc nghiên cứu mà thôi.”

“Yên tâm, đối với số tiền cược chúng tôi đã lấy làm vốn cho cuộc nghiên cứu, chúng tôi cũng sẽ nộp đủ số tiền.”

Nghe lời ấy, đám nghiên cứu viên xung quanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm trên mặt lại vô cùng kinh hỉ.

Giáo sư Bạch cũng cười tươi đến nỗi lộ cả nếp nhăn mà ông vẫn thường che giấu, cười vẫy tay: “Được được được, nào nào nào.”

“Trước hết cứ sắp xếp cho các chuyên gia của viện nghiên cứu một chỗ đặt chân cái đã…”

“Không cần khách sáo như vậy đâu…”

Tiến sĩ An mỉm cười, nói: “Trước hết cứ sắp đại cho bọn họ một chỗ để ngủ là được, về phần tôi…”

Cô liếc mắt, nhìn vào Lục Tân đang đi vào phòng ở sau lưng, nói: “Tối nay, tôi phải đến phòng của cậu ta trước…”

“Bộp…”

Một đống ánh mắt khác thường bỗng nhiên cùng nhìn vào trên người Lục Tân.

Lục Tân cũng bị đánh đến không kịp trở tay, anh bất đắc dĩ nhìn tiến sĩ An: Sao cứ phải nói mấy lời không được đàng hoàng như vậy?

Dưới cái nhìn của mọi người, tiến sĩ An đã thật sự đi theo Lục Tân về phòng.

Đây là một căn phòng bằng nhôm rộng rãi được xây dựng tạm bợ, mặc dù kiến trúc rất đơn giản nhưng bên trong lại được bày trí vô cùng thoải mái.

Không gian trong phòng trông lớn hơn phòng bình thường không ít, thậm chí còn có cảm giác mênh mông khổng lồ.

Nguyên nhân là bởi vì khi lúc đầu Lục Tân tới đây, anh đã nói là sẽ đi cùng với “bà Lục” nên phía Thanh Cảng đã nghĩ rằng để bọn họ ở hai phòng riêng sẽ không tiện, cuối cùng đã thông hai căn phòng ấy lại thành một…

“Tuy Thanh Cảng rất tốt nhưng ở một số phương diện, đôi khi bọn họ cũng còn rất tầm thường.”

Lúc đi vào căn phòng này, trông tiến sĩ An thoải mái như vừa về lại nhà mình, cô xoay người quan sát một vòng, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ được bọc vải buồm. Dưới những cái nhìn trộm của người ngoài cửa, cô cười một tiếng rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Thậm chí còn “lạch cạch” một tiếng, khóa cửa phòng lại.

“Bây giờ thì phải tốn bao nhiêu nước bọt mới có thể giải thích rõ sự hiểu lầm này đây…”

Lục Tân bất đắc dĩ nghĩ, sau đó lại nhìn về phía tiến sĩ An, nói: “Lời này nên nói thế nào nhỉ?”

“Đã là nhân viên nghiên cứu thì hẳn nên phát hiện vấn đề, sau đó cũng tự giải quyết vấn đề.”

Tiến sĩ An nở nụ cười, cô lấy từ trong túi ra một bọc kẹo đường màu đỏ, vừa ăn vừa lấy ra mời Lục Tân.

Sau khi Lục Tân khoát tay từ chối, cô mới tiếp tục nói: “Khi ngay cả một người như giáo sư Bạch cũng bắt đầu cân nhắc đến những vấn đề về tranh giành quyền lực, là một nhân viên nghiên cứu, trái tim bọn họ đã chẳng còn đơn thuần gì cả. Thật ra, bọn họ lo rằng viện nghiên cứu sẽ ảnh hưởng hoặc gây trở ngại đến nghiên cứu của bọn họ, nhưng như vậy chẳng phải là đã nghĩ quá nhiều rồi sao. Viện nghiên cứu Nguyệt Thực sẽ không tranh giành những thứ này với bất kì kẻ nào…”

“Tất nhiên…”

Cô đổi đề tài nói chuyện, cười nói: “Nếu chúng tôi thật sự muốn tranh giành thì e là chẳng có ai tranh lại với viện nghiên cứu chúng tôi.”

“Nhân chi thường tình mà thôi…”

Lục Tân không đồng tình với những lời của cô cho lắm nên chỉ thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tiến sĩ An bằng ánh mắt tò mò.

Anh rất muốn biết rốt cuộc tiến sĩ An muốn kể cho mình nghe cái gì.

“Nào, đầu tiên phải đưa món quà này cho cậu…”

Tiến sĩ An cười tủm tỉm, móc ra vài tấm thẻ đã rách nát ở dưới đáy bọc kẹo đường màu đỏ chỉ là tấm bình phong.

Cô khẽ đặt chúng lên bàn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lục Tân.

Đó là mảnh vụn của những lá bài Poker, lớn thì còn nửa tấm, nhỏ thì chỉ còn lại một góc chưa tới một phần ba góc bài.

Trên bài còn dính vết máu tươi, hoặc là một chất lỏng sền sệt nào đó không biết tên.

Một lá trong đó là hoa mai, mở ra có một hình vuông.

Thứ khiến Lục Tân kinh ngạc chính là vừa nhìn, anh đã lập tức nhận ra những lá bài Poker này cũng giống hệt như lá J bích của anh.

Nhìn kỹ lại thì đúng là hình như chúng được lấy ra từ cùng một bộ bài thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận