Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 412: Kế hoạch Thiên Quốc (1)

"Giáo sư Bạch, tôi vẫn luôn vô cùng tôn trọng ông."

Trong phòng họp ở chủ thành Thanh Cảng, bộ trưởng Thẩm nhíu chặt mày:

"Nhưng sau khi ông phát hiện manh mối về "phòng thí nghiệm đào tẩu" từng kinh động toàn bộ liên minh, chẳng những không lập tức báo cáo với Thanh Cảng, trái lại trong quá trình chiêu mộ và dẫn dắt đơn binh sau này, thậm chí ông còn cố ý lừa dối chúng tôi, để chúng tôi hạ thấp tiêu chuẩn mất khống chế của đơn binh xuống, thậm chí còn trả một cái giá cực lớn, giúp cậu ta chế tạo vật mấu chốt để tiến vào giai đoạn thứ hai nữa...."

"Đương nhiên, tôi chắc chắn phải thừa nhận, quyết định của ông là đúng, đơn binh giúp chúng ta giải quyết sự cố ô nhiễm đặc biệt Hải Thượng Quốc tập kích, tuy nhiên chuyện gì ra chuyện ấy, sao ông lại muốn giấu giếm, sao lại muốn giúp đỡ đơn binh, những chuyện này chúng tôi vẫn cần ông giải thích!"

"Tôi giấu giếm chuyện này là bởi vì tôi không muốn để cho viện nghiên cứu biết chuyện này."

Giáo sư Bạch trả lời vô cùng thản nhiên: "Hơn nữa, tôi định tạm giấu các người, bởi vì tôi cần mượn sức mạnh của Thanh Cảng để giúp đơn binh ổn định. Nói thật nhé, khi tôi phát hiện một người năng lực sinh sống mười năm ở thành phố Thanh Cảng của chúng ta như một người bình thường thế này, lòng tôi đầy kinh ngạc và sợ hãi, cậu ấy tuyệt đối không yếu hơn các vị bạo quân năng lực mà chúng ta từng chứng kiến khi xưa đâu."

"Tôi vô cùng chắc chắn, nếu như từ đầu đã báo cáo những suy đoán về đơn binh cho các vị, nhất định sẽ dẫn tới những việc không cần thiết."

"Thứ nhất, chúng ta sẽ không có cách nào không để lộ bí mật ra ngoài được."

"Thứ hai, chúng ta cảnh giác quá nhiều, trái lại sẽ bất lợi cho việc ổn định của đơn binh."

"Đương nhiên, cho dù sau này có làm những chuyện này, tôi cũng vẫn luôn tuân theo một nguyên tắc, đó chính là ổn định tất cả công việc lớn."

"Tôi không có ý định trêu ra một tình thế đạn hạt nhân cực lớn dưới tình huống Thanh Cảng không thể hoá giải, mà là dẫn dắt dưới tình huống Thanh Cảng không biết rõ tình hình, cố gắng tạo ra công việc ổn định có lợi cho đạn hạt nhân này. Như vậy, ít nhất mọi chuyện cũng sẽ không chuyển biến xấu đi."

Mấy người trong phòng họp nghe ông ta báo cáo, trong lòng đều trở nên vô cùng phức tạp.

Thậm chí họ còn có cảm giác khó mà tin nổi.

Bộ trưởng Thẩm dùng giọng điệu cứng rắn nói: "Cho dù là hướng đến mặt tốt hay là hướng đến mặt xấu, trên thực tế, ông cũng đã tạo thành uy hiếp cho chúng tôi, nếu như sớm biết trong cơ thể của đơn binh có một sức mạnh không ổn định như thế, nhất định tôi sẽ không đồng ý để cậu ta tiếp xúc với nguồn ô nhiễm đâu, dưới tình huống đó, nếu như không uy hiếp được cậu ta, tách cậu ta ra khỏi người khác mới là biện pháp ổn thoả nhất."

"Ông nói rất đúng."

Giáo sư Bạch chậm rãi trả lời: "Nhưng tôi càng tin rằng nếu như nói với các người ngay từ đầu thì tình thế bây giờ sẽ không như thế này, hoặc là đơn binh đã mất khống chế, hoặc là viện nghiên cứu đã đến đón người, mà cho dù là loại nào..."

"Thì kết quả cũng đều là việc mà Thanh Cảng không thể tiếp nhận nổi."

Phảng phất như đồng ý với câu trả lời của giáo sư Bạch, tất cả mọi người trong phòng họp đều giữ vững trầm mặc.

Ông Tô cũng trầm ngâm một hồi, sau đó mới khẽ nói: "Đối với điểm này, tôi tin tưởng phán đoán của giáo sư Bạch ông, có điều, bây giờ tôi càng tò mò hơn chính là ông xuất thân từ viện nghiên cứu Nguyệt Thực, hơn nữa bộ môn thanh lý ô nhiễm đặc biệt ở Thanh Cảng chúng tôi cũng đang thành lập viện nghiên cứu, bây giờ, rất nhiều tư liệu liên quan đến nguồn ô nhiễm đặc biệt cũng đều do việc nghiên cứu chia sẻ cho chúng ta..."

Nói đến đây, ông ta mới hơi ngừng lại: "Vậy, sự cảnh giác của ông với viện nghiên cứu đến từ đâu thế?"

Vấn đề ông ta đưa ra đã hỏi ngay điểm mấu chốt, tất cả mọi người đều nhìn về phía giáo sư Bạch.

Viện nghiên cứu Nguyệt Thực nằm ở thành phố trung tâm của mười hai liên minh thành phố tường cao phương Bắc, hiện tại cũng nằm trong liên minh, hoặc nói là nơi nghiên cứu tinh thần dị biến do ảnh hưởng của mặt trăng máu mang lại quyền uy nhất, tân tiến nhất.

Ở một mức độ nhất định, lòng tin chống lại sự quỷ dị như tinh thần dị biến này của các thành phố cao tường đều đến từ viện nghiên cứu Nguyệt Thực.

Cũng chính vì địa vị của viện nghiên cứu Nguyệt Thực quan trọng như vậy, dường như là trung tâm của liên minh.

Cho nên, bình thường, có rất nhiều người đều theo bản năng gọi là "viện nghiên cứu liên minh".

Học thức của giáo sư Bạch cũng đến từ viện nghiên cứu Nguyệt Thực, cho nên, sự cảnh giác của ông ta khiến cho người ta rất khó hiểu.

...

"Rất nhiều nơi."

Nghe ông Tô hỏi, giáo sư Bạch trầm ngâm một lúc mới chậm rãi trả lời:

"Thời gian tôi nghiên cứu học tập ở viện nghiên cứu cũng không dài, ở trong viện nghiên cứu cũng không phải là một người xuất sắc."

"Dù là nhà nghiên cứu nhảy từ tầng một trăm của toà lầu cao xuống để lại ba lời di ngôn, hoặc là người đồng nghiệp là nhân viên nghiên cứu thiên tài tiên đoán chứng minh trên thế giới này tồn tại mười ba chủng thể tinh thần đặc biệt, sau này lại công khai phản bội viện nghiên cứu, họ đều xuất sắc hơn tôi. Chỉ có điều, trong quá trình theo học có hạn ở đây, tôi vẫn phát hiện được một vài vấn đề..."

"Một, tư liệu mà viện nghiên cứu chia sẻ ít hơn rất nhiều so với số họ nắm giữ."

Ông ta chậm rãi nói, dường như đang cố gắng để cho mọi người ở đây biết sự lo lắng của ông ta đến từ đâu: "Lúc còn ở viện nghiên cứu, tôi phát hiện mặt nghiên cứu dọc, ngang của họ đều vượt xa lý giải của chúng ta. Rất nhiều người đều cho rằng tinh thần dị biến bắt đầu phát sinh sau sự cố trăng máu, nhưng trong viện nghiên cứu lại không hề lấy trăng máu làm điểm xuất phát, mà lấy để làm điểm cuối..."

"Thứ hai, rõ ràng một phần nghiên cứu có hữu dụng, nhưng họ lại chẳng hề đưa ra kết quả nghiên cứu..."

Nghe những lời này, ông Tô nhíu mày, hỏi: "Ông Bạch, kiểu trả lời theo suy đoán thế này không phải phong cách của ông."

"Ha ha, đúng vậy."

Giáo sư Bạch cũng cười tự giễu, sau một lúc trầm ngâm, ông ta mới nói: "Vậy tôi sẽ nói một điều dễ hơn nhé."

"Khi tôi được tuyển vào viện nghiên cứu với tư cách là nhóm thực tập sinh đầu tiên, rất nhanh đã phát hiện được một hiện tượng rất thú vị."

"Viện nghiên cứu xuất hiện trước mắt người đời sau khi sự cố trăng máu dị biến."

"Nhưng tôi nghĩ, lúc ấy hẳn là cũng có rất nhiều nhân viên nghiên cứu đã được tuyển vào trước sự cố trăng máu."

Nghe giáo sư Bạch nói, sắc mặt của đám người trong phòng họp bỗng nhiên cũng trở nên cổ quái, hoặc nói là căng thẳng.

Dường như đầu của họ đã bị thứ gì đánh trúng vậy.

Bọn hắn đều xuất hiện một loại cảm giác sớm nghi ngờ một chuyện nào đó, và bây giờ đã được chứng minh:

"Nói cách khác, trước khi sự cố trăng máu xuất hiện, viện nghiên cứu cũng đã bắt đầu nghiên cứu tinh thần dị biến?"

"..."

"Không chỉ có như thế..."

Một lát sau, giáo sư Bạch mới lắc đầu một cái, chậm rãi cười nói: "Có một hiện tượng thú vị lắm, không biết các người có phát hiện hay không?"

"Sau khi sự cố trăng máu xuất hiện, viện nghiên cứu từng sửa lại tên một lần, là "Nguyệt Thực".

"Ý tứ này rất rõ ràng, ý là muốn giải quyết tất cả đầu nguồn hỗn loạn, cũng bao gồm cả quyết tâm của viện nghiên cứu."

"Nhưng chúng ta phải biết, trước khi đổi tên, viện nghiên cứu mang tên "Trăng Máu".

"Vậy, các người đoán xem..."

Ông ta dừng một chút mới nói tiếp:

"Trước khi mặt trăng chưa hề hoá đỏ, vậy mục để họ đặt cái tên "viện nghiên cứu Trăng Máu" này là gì vậy?"

"Đùng!"

Đám người trong phòng họp, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Mục đích của viện nghiên cứu Nguyệt Thực là tiêu diệt ngọn nguồn ô nhiễm trăng máu.

Vậy, mục đích của viện nghiên cứu Trăng Máu...

Trong lòng bọn họ đều sinh một chút chủ đề nặng nề, ví dụ như nguyên nhân khiến cho thế giới xảy ra tai nạn thế này, thời cơ để cho ô nhiễm tinh thần chân chính xuất hiện, bây giờ tất cả mọi người đều tin tưởng viện nghiên cứu Nguyệt Thực, vậy mục đích và thực lực thật sự của bọn họ...

Bọn họ đều đã trở thành người có thân phận nhất ở thành phố Thanh Cảng.

Nhưng ở trước câu chuyện này, cảm giác duy nhất của bọn họ chính là nhỏ bé.

Trải qua thời gian rất lâu, ông Tô là người đầu tiên lấy lại được tinh thần, tỉnh táo nhìn về phía giáo sư Bạch:

"Cho nên, bây giờ ông có suy đoán gì về viện nghiên cứu Nguyệt Thực?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận