Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 761: Cuộc sống trong bình tốt đẹp (1)

Thông qua phòng khách, bước vào một hành lang âm u, hắt lên những bức tường xung quanh là những ánh lửa mở nhạt.

Trong không gian tối tăm này mà lại có những ánh lửa này, rất nhanh Lục Tân đã phát hiện, đầu này của hành lang không chỉ là một hành lang bình thường.

Nói đúng hơn thì, đây chính là khoảng trống giữa hai kệ sách khổng lồ.

Giá sách rất cao, liếc mắt nhìn sang tạo cho cảm giác khoảng cách với trần nhà ít nhất cũng là khoảng năm mươi mét.

Mà ở bên trên giá sách, chính là những ngăn được sắp xếp chỉnh tề, kéo dài tít tắp.

Bên trong những ngăn chứa này là những lọ thủy tinh khác nhau, thoạt nhìn qua giống như những bình đựng đường gờ-lu-cô trong bệnh viện, mấy chiếc lọ này ngắn khoảng hai mươi xăng-ti-mét, miệng bình được những miếng gỗ tròn màu đen bịt vào. Ánh lửa xung quanh lẳng lặng hắt vào trong hành lang, thân bình cũng được những ánh lửa này hắt vào, phản ra ánh sáng thăm thẳm. Bởi vì để trên giá đỡ quá lâu, ánh sáng kia hắt ra ngoài, thoạt nhìn như từng dãy những con mắt phát sáng đang nhìn.

Lục Tân nổi hứng tò mò, lập tức đi vào ngăn đầu tiên, nhìn vào thứ chứa bên trong những lọ thủy tinh này thì lập tức trở nên kinh ngạc.

Anh chỉ thấy, bên trong cái lọ thủy tinh này chính là một mô hình nhỏ bé đang sinh hoạt.

Nhìn tình cảnh này, tựa như một hàng thịt, bên trong có người bán hàng, có khách hàng đang chen chúc nhau mua hàng. Giữa hai gian thịt, có một người đàn ông mặc âu phục, dáng người hắn ta hơi mập mạp, hắn ta ngậm lấy điếu thuốc, con mắt híp híp cười đi qua đi lại, thỉnh thoảng gặp mấy người khách hàng quen biết chào hỏi.

Mấy người bên trong này, thế mà lại sống.

Người qua người lại mỉm cười, tất cả đều vô cùng chân thật, thậm chí, anh còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ xíu của bọn họ.

Cái này giống như một hàng thịt thu nhỏ, được bỏ vào bên trong.

Lục Tân nhìn chằm chằm nó mười mấy giây, người sống sờ sờ bên trong vẫn tiếp tục cảnh sinh hoạt của mình, không có một chút sự biến hóa nào, hình ảnh cũng không hề lặp lại.

Chuyện này giống như chính anh đang nhìn quang cảnh bên trong một hàng thịt vậy.

Điểm khác nhau duy nhất đó chính là anh ở bên ngoài lọ thủy tinh, nhìn vào bên trong.

Anh từ từ thở ra một hơi, sờ tay vào chiếc bình thủy tinh kia, xúc tu lạnh buốt, đây đúng là chất liệu pha lê.

Lục Tân nhíu mày, nhẹ nhàng gõ hai cái lên thân bình.

“Bình …bình…”

Mà Lục Tân cũng không hề nghĩ tới, khi anh gõ hai cái lên thân chiếc bình này, bên trong hàng thịt này lại giống như xảy ra địa chấn, tất cả mọi người đều kinh hãi, người nghiêng trái, người nghiêng phải, còn có mấy người nằm dài trên mặt đất. giống như Lục Tân gõ vào bình, đã đem đến tiếng động to lớn, có thể thấy rất nhiều người trong đó đã đưa tay lên bịt lỗ tai, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ, lại có chút mờ mịt, nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm nguyên nhân.

Đám người ở bên trong này cũng tự nhiên không nhìn thấy Lục Tân ở phía bên ngoài, chỉ có thể nhìn tới nhìn lui, có chút mơ màng, mờ mịt.

Nhưng ở chính giữa bình, cũng chính là ông chủ của hàng thịt, ánh mắt hắn ta có chút âm u, quay đầu ra nhìn về phía bên ngoài.

Ánh mắt của hắn xuyên ra ngoài, tiếp xúc cùng với cái lọ và Lục Tân, có thể thấy ánh mắt hắn vô cùng phẫn nộ.

Miệng của Trương Hợp bỗng nhiên đóng mở theo cường độ cao, có lẽ là đang mắng chửi.

“ách…”

Lục Tân bị hắn ta làm cho ngơ ngác một lúc, cười nói: “Ngại quá, quấy rầy rồi.”

Bên cạnh anh bây giờ còn có mẹ, em gái. Cả hai người đều bỗng nhiên quay lại, không hiểu anh đang nói gì.

Em gái ở sau lưng Lục Tân, nhẹ nhàng đưa tay lên, muốn sờ cái bình kia.

Lục Tân đánh gạt tay em gái xuống, nói khẽ: “Chúng ta lại đi nơi khác thôi, có lẽ có phát hiện khác.”

Bước mấy bước, anh lại đi đến trước mặt ngăn chứa thứ hai, cũng giống như cũ, bên trong cũng có một cái lọ thủy tinh.

Trong những cái bình này lại là một quán cơm nhỏ. Bên trong quán cơm thu nhỏ này, Lục Tân nhìn thấy một cô gái trẻ có vóc người thon thả, đang nhanh tay dọn đồ ăn thừa, chén đĩa do khách hàng để lại trên bàn. Sau đó lại đi đến bàn khác, thấy có khách đến thì đi lại, nở nụ cười tươi nghênh đón, đợi khách hàng gọi món, sau đó viết xong thực đơn thì đưa cuốn sổ nhỏ đấy cho nhà bếp.

Lúc cô gái đưa tay chuyển cuốn sổ thực đơn cho nhà bếp qua ô cửa nhỏ, thì người đầu bếp bên trong còn nhân cơ hội gãi nhẹ lên lòng bàn tay cô gái, kín đáo đưa cho cô một quả dâu tây đỏ.

Cô gái vui vẻ, cười rộ lên, liếc ánh mắt oán trách về phía người đầu bếp, cắn quả dâu tây rồi tiếp tục làm việc.

Lục Tân lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó lại tiếp tục đi đến chỗ cái bình thứ ba.

Bên trong nơi này là dáng vẻ của một căn phòng ngủ, có một người phụ nữ tầm ba mươi mấy tuổi, trong ngực cô ta đang ôm một đứa trẻ, ngồi trên ghế sa lon, nhẹ nhàng đung đưa cơ thể, dỗ đứa nhỏ ngủ, bên cạnh là một cái nồi, đồ bên trong vẫn còn nóng, đang bốc hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận