Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1134: Mọi ánh mắt đồng điệu, cái ôm của Oa Oa (1)

"Ơ?"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trong mắt người ngoài, Lục Tân lúc này chỉ đang ngồi xổm trên nóc xe, chân mày hơi nhăn lại rồi lại giãn ra.

Nhưng trong trí nhớ của anh, thỉnh thoảng lại hiện ra những thứ khiến anh cảm thấy hơi mới mẻ.

Dường như là trí nhớ phủ đầy bụi được mở ra, anh “nhớ” tới rất nhiều chuyện kỳ lạ, đặc biệt thú vị.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, anh đã gặp người đàn ông mặc đồ đen, anh ta rất tốt với mình và chăm sóc mình trong một thời gian rất dài, sau đó... sau đó ký ức lại nhảy đến phía trước tòa nhà cũ Đài Mặt Trăng màu đen.

Bởi vì tòa nhà cũ màu đen dường như vẫn luôn không có người ở, nên các cửa sổ lúc nào cũng đóng chặt.

Chỉ có căn phòng 401 thường được thắp đèn sáng ấm áp, cửa sổ thỉnh thoảng được mở ra.

Nhưng trong trí nhớ của bản thân, hóa ra các phòng khác cũng từng mở cửa sổ.

Chính là người đàn ông mặc đồ đen đó và bản thân thời thơ ấu đã cùng xuất hiện trước tòa nhà cũ.

Từng cánh cửa sổ từ từ mở ra, bóng tối trống rỗng...

Những cặp mắt âm u lạnh lẽo nhìn ra từ những ô cửa sổ khác nhau.

Trong trí nhớ của bản thân, người thanh niên sắc mặt tái nhớ đó bắt đầu la hét dữ dội và vung tay mạnh mẽ.

Anh ta bất chấp tất cả muốn thoát đi, nhưng hết lần này đến lần khác, cuối cùng đều trở lại trước tòa nhà cũ không thể giải thích được, vẫn đứng bên cạnh bản thân thời còn tấm bé, cùng bản thân lặng lẽ nhìn tòa nhà tối tăm đó.

Cũng trong tòa nhà cũ, một đôi mắt xa lạ nào đó đang lặng lẽ nhìn anh ta.

Anh ta dường như lắc chiếc đồng hồ cát trong tay không biết bao nhiêu lần.

Mỗi khi rung lắc, trí nhớ của bản thân đều sẽ bị rối loạn, sau đó nhận ra rằng ký ức đó là giả tạo.

Anh ta dường như muốn thoát khỏi đoạn ký ức này?

Nhưng đứng trước tòa nhà cũ, anh ta lắc mạnh chiếc đồng hồ cát, lại chỉ khiến hình ảnh rung lên một chút, giống như tín hiệu không ổn định.

Nhưng khi hình ảnh lặng lại, bản thân vẫn đứng trước tòa nhà cũ cùng anh ta.

Cuối cùng, anh ta đã trở nên điên loạn, lộ ra khuôn mặt xanh, răng nanh và đôi mắt đỏ như máu, hung hăng lao về phía bản thân thời thơ ấu.

Chỉ là, anh ta đã không thành công.

Bởi vì từ trong một cửa sổ nào đó, đột nhiên có một cái xúc tu cuộn nhanh ra.

Dễ dàng quấn lấy chiếc đồng hồ cát trong tay anh ta, kéo trở lại phòng.

Thanh niên sửng sốt, không có đồng hồ cát, cả cơ thể của anh ta đều có chút không ổn định, giống như cô hồn vô chủ.

Anh ta nhìn về phía bản thân lúc đó còn nhỏ với vẻ mặt khẩn cầu.

Bản thân khi đó hẳn là đã mỉm cười với anh ta?

Tóm lại, ngay sau đó, một cảnh tượng náo nhiệt đã xuất hiện...

Trong các cửa sổ khác của tòa nhà cũ, vô số bàn tay, sợi chỉ, cành cây, xúc tu quái dị và khuôn mặt cứng đờ nhanh chóng lóe lên.

Vô số bàn tay vươn ra nhanh như kẻ trộm, tranh nhau chộp về phía nam thanh niên, sau đó nhiệt tình kéo anh ta vào trong tòa nhà cũ. Bởi vì quá nhiệt tình, ai cũng không chịu nhường ai, nên đã trực tiếp xé thân thể anh ta thành nhiều mảnh đẫm máu.

Sau khi mỗi bàn tay chộp một mảnh trở lại căn phòng, tất cả các cửa sổ đều lặng lẽ đóng lại.

Tòa nhà cũ trở nên hiu quạnh và tĩnh lặng trở lại, chỉ có vầng trăng đỏ treo lặng lẽ trên cao.

"Hù..."

Lục Tân chợt tỉnh táo lại, thở hổn hển mạnh mẽ dữ dội, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ.

Lúc này anh mới biết, hóa ra tòa nhà cũ nơi anh từng ở lại náo nhiệt như vậy?

Thật đáng thương, người tốt đã từng chăm sóc mình đó...

... Không đúng!

Theo thời gian tỉnh lại càng ngày càng lâu, Lục Tân đột nhiên cảm thấy ký ức về người chăm sóc mình đó dần trở nên nhạt nhòa, mà còn tràn đầy hư ảo. Lúc này anh mới phản ứng lại, hóa ra ký ức anh ta chăm sóc mình khi đó vốn chỉ là thêu dệt.

Thời điểm vừa được dệt ra, còn khá giống thật.

Nhưng ngay lập tức, đã bắt đầu nhanh chóng bị pha loãng bởi lực lượng tinh thần của mình.

Chỉ có tòa nhà cũ đó, vẫn còn rõ nét một cách lạ thường.

Bản thân vẫn còn nhớ, trong trí nhớ, một người nào đó trong tòa nhà cũ đã đưa tay ra và cướp đi chiếc đồng hồ cát.

Đồng thời cũng nhớ rằng, có vô số người tham lam và hung ác vươn tay ra tóm lấy người thanh niên đó và xé xác...

Chậc chậc, đúng thảm!

"Mày... mày đang làm gì đấy?"

Một giọng nói hơi run run vang lên bên cạnh.

Lục Tân hơi giật mình, nhìn thấy cha đang đứng cách mình hai mét, cảnh giác nhìn mình.

"Hả?"

Lục Tân vội vàng lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là nhớ chút chuyện..."

"Không có gì mà mày vừa cười vừa nảy sinh ác độc, tao còn tưởng mày lại trở lại trạng thái như trước nữa..."

Cha nhất thời có chút tức giận, vả lại còn có chút oán trách.

"Không phải đã nói là vừa nhớ tới chút chuyện sao..."

Lục Tân nhíu mày, bất mãn nói: "Ai bất chợt nhớ tới kỷ niệm mà không vô thức vừa cười vừa tức giận chứ?"

"Mày..."

Cha hiển nhiên có chút không tin, nhưng sau khi liếc Lục Tân, vẫn là kìm lòng không nói.

Ở bức tường bên kia, em gái cũng bò xuống, tò mò nhìn quanh: "Người vừa rồi đâu?"

"Người vóc dáng cao, trong tay còn cầm một món đồ chơi đó..."

"Hắn à..."

Lục Tân cũng vô thức nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu nói: "Hắn về nhà trước rồi."

"Hửm?"

Cả cha và em gái đều tò mò nhìn anh, cảnh giác và khó hiểu.

"Hắn thật sự đã về nhà trước rồi, cầm theo món đồ chơi đó và về nhà trước rồi..."

Lục Tân cười giải thích, rồi lại nói thêm: "Chỉ có điều, nơi về là nhà của chúng ta."

Cha và em gái nhìn nhau.

Cô em gái còn đang bối rối, nhưng người cha dường như đã nghĩ ra điều gì đó, trên khuôn mặt dần lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Nhưng ông không nói gì nhiều, mà lặng lẽ chìm vào bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận