Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 220: Biệt hiệu “đơn binh” (1)

Cả người Tần Nhiên ngây ngốc, theo bản năng cảnh giác.

Anh ta không biết vì sao xung quanh thị trấn này lại xuất hiện một đôi mẹ con trông có chút kỳ quái như vậy.

Người mẹ kia thoạt nhìn vừa ưu nhã lại xinh đẹp, giống như ở thành phố Cao Tường… Không, ít nhất cũng là chủ thành của thành phố Cao Tường, một trong những người tự xưng là quý tộc, vẫn đang kéo dài cuộc sống tinh tế trước biến cố, có điều, người như vậy sao có thể xuất hiện ở xung quanh thị trấn, nhìn bộ dáng của bà ta, lại giống như chạy đến thị trấn này để du lịch, thưởng thức cánh đồng hoa ở đây.

Bé gái kia thì có vẻ hơi kỳ quái, vóc dáng của cô thấp bé, trên người mặc một cái váy trắng cũ nát, đầu tóc màu đen buông xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô, dưới tóc đen là đôi mắt sáng ngời, đang gắt gao nhìn thẳng vào mình…

… Hơn nữa còn phát ra một loại tiếng cười trầm thấp, khiến người ta sởn tóc gáy.

Thị trấn này không nên xuất hiện người ngoài, đặc biệt là không nên xuất hiện loại người nhìn như bình thường, nhưng lại cực không bình thường này.

Tần Nhiên không dám phát ra tiếng động, chỉ lén nhìn bọn họ, thậm chí không lộ ra biểu tình kinh ngạc, bước chân cũng không chần chừ chút nào, thuận thế xoay một cái, chuẩn bị quẹo vào một cái hẻm nhỏ khác trong thị trấn, thông qua lối ra khác rời khỏi thị trấn này.

“Quấy rầy một chút, xin hỏi là ai nhờ cậu tới đây điều tra phòng thí nghiệm chạy trốn?”

Một câu hỏi thăm lịch sự vang lên sau lưng anh cách đó không xa.

“Xì!”

Thân thể Tần Nhiên chợt ngẩn ra, chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, mồ hôi lạnh nháy mắt phủ đầy cái trán của anh ta.

Không kịp nghĩ nhiều, Tần Nhiên nhanh chóng móc súng ống ra, bóp cò súng.

“Pằng!”

Một viên đạn vọt tới nơi phát ra âm thanh kia.

Cùng lúc đó, thân thể anh ta lăn một vòng, linh hoạt chui vào trong cánh đồng hoa sâu đến eo bên cạnh.

Cho dù không kể đến năng lực, anh ta cũng là một người có thân thủ không tồi.

Lựa chọn cái này cũng là lựa chọn chính xác nhất.

Sau khi chui vào cánh đồng hoa, Tần Nhiên theo bản năng nhìn thoáng về phía sau, lập tức sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh.

Anh ta bắn ra chính là một viên đạn đặc thù.

Mặc dù là người có năng lực, ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút, tạo cơ hội cho mình chạy trốn.

Có điều viên đạn này đã ngừng lại.

Ở khoảng cách chỉ cách khuôn mặt xinh đẹp kia gần vài xăng ti mét, viên đạn đứng yên ở trong không khí.

Phía trên vỏ đạn màu đen đã bị nứt ra một số khe hở, ở giữa khe hở lập loè điện quang màu lam.

Theo lý thuyết, viên đạn này nên nổ tung, ở giữa các mảnh vỡ khác nhau kéo ra một dòng điện màu lam, phá hủy mọi thứ xung quanh.

Nhưng viên đạn như thể bị sức mạnh vô hình nào đó bao lấy, vậy mà không thể phân tán.

Người phụ nữ kia nhẹ nhàng giơ tay, đẩy viên đạn cách gò má trái của mình ra mười xăng ti mét, sau đó buông tay.

“Đùng…”

Viên đạn này tiếp tục bay về phía trước, đồng thời nổ tung ở trên không trung, lóe lên một dòng điện màu lam thật lớn.

Một khu vực cháy đen có đường kính gần 3 mét, nháy mắt xuất hiện ở trên cánh đồng hoa.

Người phụ nữ không quay đầu nhìn lại, dường như tiếc nuối mà nhìn Tần Nhiên, khẽ lắc đầu: “Vì sao cậu không chịu chết thống khoái một chút chứ?”

Thân thể Tần Nhiên run rẩy, cả người giống như rơi vào trong hầm băng, một cảm giác tuyệt vọng vô lực trào ra từ trong lòng.

“Đùng!”

Khi viên đạn đặc thù nổ tung, Lục Tân đang điên cuồng đập cây ăn quả hình người bỗng nhiên quay đầu.

Anh nhìn về phía rìa thị trấn, ánh sáng màu đỏ trong mắt nở rộ.

Lúc này, cây ăn quả hình người trước mặt anh đã bị anh đập đến vô cùng tan nát, hình dáng không còn, cả gốc cây chỉ còn trơ lại một ít mảnh vụn, mà mười mấy cây dây leo phía trên cũng đã gãy nát hết cả.

Xung quanh mặt đất, khắp nơi đều là mảnh vỡ của Tần Nhiên, có một số đang từ từ biến mất, còn một số thì hơi run rẩy.

Dưới cục diện lộn xộn như vậy, Lục Tân căn bản không để ý đến chuyện đã thiếu mất một Tần Nhiên.

Nhưng khi viên đạn kia vang lên, anh bỗng nhiên cảnh giác, sau đó sự phẫn nộ trên mặt rõ ràng tăng vọt lên.

“Ghét nhất là người chạy trốn…”

Thấp giọng gầm rú, anh bỗng nhiên dùng sức đập tiếp.

Lúc này sức mạnh đánh đập đã không còn đang chơi nữa, mà là trở nên nghiêm túc.

“Bành!”

Dưới sức mạnh cực lớn, roi trong tay cùng với một nửa thân cây đụng vào nhau, sau đó đồng thời nổ tung.

Vỡ thành mảnh vụn, mất đi tất cả hoạt tính.

Mà ở trung tâm vụ nổ, lại có sức mạnh lan tràn ra bên ngoài, mang tất cả ở xung quanh vừa mới bị đánh gục, đang nằm rải rác ở trên mặt đất, vẫn còn lưu lại một chút vụn nhỏ hoạt tính, rồi hoàn toàn tan biến, biến mất hoàn toàn ở trong không trung.

Cuối cùng, chỉ còn ở nơi cách khá xa, một gương mặt bơ vơ, môi vẫn còn đang mấp máy: “Đất hoang… Kéo hàng…”

“Đùng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận