Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1343: Lớp học của mẹ (1)

Lớp huấn luyện hệ thống cao cấp về biến dị tinh thần của Thanh Cảng vẫn đang tiếp tục, chỉ là bầu không khí và nội dung đều có điểm thay đổi.

Vốn là lớp huấn luyện này được tạo lập chẳng qua cũng chỉ là vì nhắm vào vấn đề của bản thân đồng chí Đơn Binh mà thôi, bên cạnh đó là sắp xếp lại một chút những thất bại xảy ra trong quá trình thúc đẩy kế hoạch Thiên Quốc gần đây của Thanh Cảng, đồng thời chia sẻ một số tài liệu mà viện nghiên cứu Nguyệt Thực đã nghiên cứu cùng với gỡ bỏ bảo mật mới đây, làm sâu sắc thêm hiểu biết của các nghiên cứu viên.

Thế nhưng, bởi vì giáo sư Bạch… Người mà mọi người cũng ngầm thừa nhận đó là giáo sư Bạch, đã đi lên nói ra những điều khiến người khiếp sợ, vì vậy, cho dù là người có năng lực hay là nhóm nghiên cứu viên đều mơ hồ cảm nhận được một loại tâm trạng cực kỳ hoảng sợ, tất cả mọi người đều đang tích cực suy đoán, bọn họ bắt buộc phải sắp xếp lại tất cả những vấn đề này một cách rõ ràng, sau đó tiến hành thảo luận, sau cùng thì tóm tắt ra một phương hướng hợp lý nhất.

Nếu như có không có phương hướng này, chỉ dựa vào những lời mơ hồ mà giáo sư Bạch nói kia, cũng đã khiến cho việc nghiên cứu của Thanh Cảng dừng lại rồi.

Thậm chí nó sẽ còn gây ra khủng hoảng trên phạm vi rộng lớn.

Ngoại trừ những điều ấy ra, những sắp xếp của chương trình huấn luyện lần này cũng mang đến cho những người chú ý quan tâm một số ý nghĩa nhất định.

Dựa trên lý thuyết, lần huấn luyện này hẳn là sẽ tách những người có năng lực và nhóm nghiên cứu viên ra.

Dẫu sao ban đầu bên trong nội dung giảng giải của giáo sư Bạch cũng đã có nhắc tới sự ràng buộc của người có năng lực, không ai có thể đảm bảo người có năng lực có thể vì tuân theo cái phương hướng cuối cùng kia mà lựa chọn săn giết những người có năng lực khác trong cùng một tổ chức hay là không, nếu như nhìn từ góc độ này mà nói, những người có năng lực bẩm sinh đã tồn tại mức độ nguy hiểm nhất định, ngược lại nếu như hạn chế hiểu biết của bọn họ đối với biến dị tinh thần, vậy sẽ có thể hạ mức độ nguy hiểm xuống.

Thế nhưng kết quả là sau khi giáo sư Bạch suy nghĩ cặn kẽ xong thì không đồng ý với lời đề nghị này.

“Nếu như ngọn lửa đã muốn bùng lên rồi thì chỉ dựa vào tay không mà muốn dập tắt thì cũng chỉ làm cho ngọn lửa càng cháy càng lớn mà thôi.”

Sau khi giáo sư Bạch trầm mặc hồi lâu thì thành khẩn nói với nhóm nghiên cứu viên của Thanh Cảng: “Càng là vào những lúc như thế này, chúng ta lại càng phải cẩn thận.”

“Chúng ta và những người có năng lực cũng không phải là một đoàn thể bị tách rời, chúng ta chỉ là một cá thể có hai mặt mà thôi.”

Rất nhiều người sau khi nghe thấy quyết định của ông ta thì thở phào nhẹ nhõm.

Là ông ta.

Sau khi trải qua chuyện lúc trước, trong lòng rất nhiều người đều nảy sinh sự nghi ngờ mãnh liệt, chỉ sợ rằng giáo sư Bạch thảo luận cùng mình kia là một người khác.

Nhưng hiện tại sau nghe thấy những lời này thì bọn họ đã hoàn toàn yên tâm rồi.

Đây mới là phong cách nói chuyện của giáo sư Bạch mà bọn họ biết.

Luôn mang đến cho người khác cảm giác dường như cái gì cũng hiểu hết rồi, thế nhưng thực chất lại chẳng có gì cả…

Chương trình huấn luyện cao cấp chính thức bắt đầu, ngay cả Lục Tân trở về thành phố vệ tinh số hai một chuyến trước đó cũng đã quay trở lại tham gia vào chương trình học này rồi.

Người huấn luyện tất nhiên là giáo sư Bạch.

Cho dù trước đó ông ta đã từng nói, đối với “những nội dung mà ban đầu mình nói”, ông ta cũng chỉ biết nửa vời mà thôi, quá nửa chỉ là phỏng đoán. Thế nhưng học thức và thành quả nghiên cứu của ông ta không thể nghi ngờ vẫn cao hơn những nghiên cứu viên khác của Thanh Cảng khác cả một quãng đường dài. Hơn nữa sau khi trải qua những chuyện như trước đó xong, dường như ông ta đã suy nghĩ hiểu ra được điều gì đó rồi, những tài liệu mà trước đó ngại vì hiệp nghị giữ bí mật mà không công khai ra được hiện tại cũng đã đem ra chia sẻ toàn bộ.

Đại bộ phận các nghiên cứu viên đã được hưởng lợi rất nhiều.

Ngược lại là những người có năng lực cũng chỉ có thể nói là… cái gì cũng được, cái gì cũng tốt, chung chung như thế mà thôi.

Những nội dung khô khan như thế này thực sự khiến cho bọn họ nghe thôi cũng thấy tốn sức, vì vậy cúp ngang hoặc là ngủ gật trong lớp cũng không phải chuyện lạ lùng gì.

Các nghiên cứu viên đối với chuyện bọ họ dám ở trong giảng đường mà ngáy lên tỏ vẻ vô cùng tức giận, muốn đuổi tất cả bọn họ ra ngoài.

Có điều cũng có người bày tỏ vui vẻ an tâm đối với chuyện như vậy.

Lúc không có ai họ còn thảo luận: “Mặc dù trên lý thuyết, thế giới này tất nhiên không thiếu những kẻ vì dã tâm muốn nâng cao năng lực của bản thân mà không nề hà chuyện vứt bỏ nhân tính, đi săn giết những người có năng lực cùng tổ hợp, nhưng cứ nhìn từ trạng thái tinh thần của mấy người có năng lực này xem...”

“Tôi cứ luôn cảm thấy bọn họ tay cầm tay cùng nhau đi chơi bài giấy còn có khả năng cao hơn một chút…”

Những thay đổi phải kể đến vào thời điểm Lục Tân đứng lên giảng bài.

Ban đầu ở trong thông báo của giáo sư Bạch cũng có nói qua rằng có thể là sẽ có một số vấn đề để cho Lục Tân coi như giúp đỡ ông ta giảng giảng qua một chút.

Nhưng bởi vì lớp huấn luyện lần này xuất hiện những thay đổi, nên tác dụng của Lục Tân lại trở nên lớn hơn một chút.

Vì vậy, khi các nghiên cứu viên đề cập đến ranh giới giữa khả năng của con người và những sức mạnh chung cực như đã được mô tả bởi "giáo sư Bạch" ở phần đầu, khi họ đề cập đến một số khó khăn trong quá trình tiến xa hơn của kế hoạch Thiên Quốc trong khoảng thời gian gần đây, ngay cả giáo sư Bạch cũng không thể cho bọn họ được câu trả lời xác đáng, lúc này giáo sư Bạch nhìn về phía Lục Tân, sau đó, rất nhiều nghiên cứu viên biết những chuyện bên trong cũng nhìn về phía Lục Tân.

Bao gồm cả Oa Oa… Không đúng, Oa Oa vẫn luôn nhìn về phía Lục Tân từ trước đó.

Sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Lục Tân quyết định thực hiện trách nhiệm của mình, lên bục giảng nói một chút.

Trải qua những chuyện kia cùng với mẹ mình, anh đã biết tầm quan trọng của nội hạch tinh thần, cũng đã nhìn thấy phương hướng cho tương lai.

Ngoài ra, theo sự hiểu biết ngày càng sâu đối với bản thân mình, anh cũng biết thêm một số chuyện nữa.

Cũng giống như lúc còn ở thành phố Hắc Chiểu vậy, dường như trong lúc lơ đãng, anh đã có câu trả lời cho một vài vấn đề rồi.

Thế nhưng vào thời điểm cố gắng hết sức mà suy tư, ngược lại lại không thể nói cho rõ ràng.

Hơn nữa, với việc lên bục giảng bài, đối với anh mà nói thật ra còn một vấn đề rất quan trọng nữa.

Không biết phải nói như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận