Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1693: Đứa nhỏ chưa trưởng thành tức giận (2)

“Giết cậu ta, giết cậu ta, giết cậu ta!”

Sau khi Lục Tân lịch sự đưa ra lời mời với vị thân thích của mình ở trên núi, anh đã cảm nhận được biến đổi của tòa thành trì màu đen này.

Anh nhìn thấy thành phố đen ngòm vốn được vây quanh bởi rừng rậm này chợt như có từng ngọn từng ngọn đèn mở ra.

Những ngọn đèn này sau khi được thắp lên mới có thể nhìn thấy được thứ ẩn náu sâu bên trong rừng rậm, chính là tòa kiến trúc cao hơn nguy nga, như những đứa nhóc vậy.

Trong thành phố Cao Sơn, có vô số người đang sinh sống.

Hôm nay, bọn họ đều đã đi ra từ trong những tòa kiến trúc, mặc trên người những bộ váy, những bộ vest tuyệt đẹp.

Trên khuôn mặt của mỗi người đều mang vẻ cao quý và dè dặt, đứng ở mỗi một độ cao bất đồng của thành phố này, nhìn bản thân anh đang đứng dưới chân núi.

Giống như những họ hàng giàu có trong thành phố nhìn xuống cháu ngoại mình nơi nông thôn vậy.

Bởi vì anh đã quấy rầy an ninh của thành phố này, hay cũng có thể nói là làm bẩn nơi thiêng liêng cao quý của bọn họ.

Tất cả mọi người trong thành đều dùng một loại biểu cảm tàn bạo mà thù hận nhìn vào anh, không hề phù hợp với cách ăn mặc của bọn họ một chút nào.

Thậm chí bọn họ còn đi ra đường phố, chen lấn lẫn nhau, chăm chú quan sát anh.

Bị người của cả một thành phố, dùng ánh mắt khinh bỉ, coi thường mà từ trên cao nhìn xuống bản thân, đó là loại cảm giác như thế nào?

Lục Tân lúc này chính là loại cảm giác ấy.

Cúi đầu nhìn vào tờ giấy A4 in trong tay, trên đó có ghi chép tỉ mỉ tài liệu về thành phố Cao Sơn: Thần quốc Cao Sơn số thứ tự 009 cấp Khu vực cấm.

Vương quốc giả tưởng được lập lên bởi chung cực “Hắc hoàng hậu”, hoài nghi là trụ sở chính của sở vụ Bích sự. Đã từng xác lập uy tín tuyệt đối đối với bộ tộc lưu lạc ở phương Tây, trở thành “Thần” được bộ tộc lưu lạc tôn thờ. Sau đó phòng thí nghiệm của Cao Sơn bị lộ ra, cuối cùng cũng đã được xác nhận. Đây chính là một trong những cứ điểm của phòng thí nghiệm Cao Sơn, đồng thời cũng là một lối đi thông giữa hiện thực và phòng thí nghiệm Cao Sơn.

Chủ nhân chân chính của vương quốc giả tưởng: Không rõ.

Quan hệ giữa thần quốc và phòng thí nghiệm Cao Sơn: Đã xác định có sự liên kết.

Lục Tân cũng chỉ lướt quá một cái, sau đó vứt bỏ luôn trang A4 này.

Từ những ghi chép nhỏ nhặt ở trong trang giấy này, thì anh đã có thể nhìn thấy được lịch trình đen tối mấy thập kỷ qua của vị họ hàng này nhà mình.

Đầu tiên chính là thành lập một vương quốc giả tưởng hoàn chính, thiết lập một sở vụ Bích sự để khống chế chung cực thực tại.

Cuối cùng, thế mà lại nhận ra bản thân chỉ là con rối của kẻ khác.

Thật sự là vô cùng đáng thương mà…

Trong lòng Lục Tân suy nghĩ như thế, nhưng trên mặt thì vẫn lộ ra một nụ cười lễ phép, đi tới trước cánh cổng sắt duy nhất thông tới thành phố Cao Sơn, lúc anh giơ tay lên muốn đẩy cánh cửa sắt đang được đóng kín này ra, lại trở nên do dự một chút, không trực tiếp đẩy ra nữa, mà lịch sự gõ cửa vài cái.

“Ong ong…”

Cánh cổng sắt lớn phát ra những tiếng vang động nhịp nhàng.

Sau đó Lục Tân mới hài lòng, từ gõ cửa biến thành đẩy cửa, giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy ra.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa sắt lớn sụp đổ ầm ầm, kéo theo đó là sức mạnh to lớn, ngã ra mấy chục mét xa xa.

Động tĩnh đột ngột mà vang dội như vậy, trong lúc nhất thời khiến cho toàn bộ thành phố Cao Sơn, toàn bộ người dân kiêu ngạo mà lạnh lùng, hơi ngẩn người ra, sự lạnh lẽo dè dặt trên khuôn mặt cũng xuất hiện một chút biến đổi, ngay cả những bước chân bình tĩnh mà tràn đầy sự cao quý trang nhã cũng hơi rụt về phía sau một cái.

Mà Lục Tân đang đứng ở bên này chăm chú nhìn chằm chằm vào bên trong, chậm rãi đi qua cổng.

“Hu hu hu…”

Bất thình lình, phía trên thành phố Cao Sơn, vang lên một tiếng khóc tức giận, vang dội.

Lục Tân ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy trên núi đang có một bản thân khác vọt xuống dưới, gã ta lớn lên giống anh như hai giọt nước, thậm chí ngay cả quần áo đang mặc trên người cũng giống như đúc với cái kẻ lúc trước vác kiếm tập kích Thanh Cảng, trên người gã ta cũng có những hạt màu đen bao quanh che lấp, sau đó, bầu không khí cũng như bị xé thành những mảnh vụn, hình thành lên dấu vết như tảng băng có thuyền xuyên qua.

Ở sau lưng gã ta, có vô số những cây mây và dây leo màu đen đi theo, từng cây từng cây một, giống như những con trăn khổng lồ, vặn vẹo sôi trào.

Gã ta vọt xuống từ trên núi, giống như đang khơi dậy sự tức giận của cả đại dương.

Sức mạnh tinh thần khổng lồ lao xuống với khí thế hung hăng, khiến cho những cư dân của thành phố Cao Sơn đang đứng xung quanh, bỗng nhiên bị sự tức giận khủng bố này ảnh hưởng, trên những khuôn mặt cao ngạo kia nhanh chóng xuất hiện vẻ hận thù, chăm chú quan sát anh, như là muốn liều một phen với anh vậy.

Lục Tân khẽ ngẩng đầy lên, nhìn về phía kẻ đang lao từ trên núi cao đến trước mặt mình.

Không hề nhăn mày lấy một cái, bước chân cũng không dừng lại chút nào.

Anh chỉ từ từ chậm rãi đi lên trên núi, đồng thời, bên người bỗng nhiên hình thành một sức mạnh to lớn vặn vẹo.

Trong luồng sức mạnh to lớn vặn vẹo ấy, dường như có một cánh cửa thông tới địa ngục được mở ra, từng chiếc xúc tu màu đỏ tươi bắt đầu nổi lên từ lòng đất.

Đung đưa dữ tợn, dường như muốn trực tiếp đưa lên đến trời.

Sau đó, khi “anh” vọt từ trên núi cao xuống đã tích góp thù hận và tức giận đến mức cực độ, mượn sức mạnh của cây mây và dây leo nhảy lên trên không, hung hăng nhào tới phía anh, những xúc tu mọc từ trên mảnh đất bên cạnh Lục Tân bỗng nhiên cuốn về phía trước, chỉ trong chốc lát đã cuốn lấy “anh”, sau đó hung hãn đập mạnh xuống bậc thang trên mặt đất.

“Răng rắc…”

Bậc thang bị đập cho chia năm xẻ bảy, kịch liệt rúng động, giống như khiến cho toàn bộ thành phố Cao Sơn đong đưa qua lại.

Mà đợt sóng tức giận bị “anh” vọt xuống từ trên núi khơi lên cũng đã biến mất không còn chút gì.

Mà những cư dân đứng ở hai bên bậc thang dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn anh cũng trở nên yên lặng một chút.

Thậm chí còn có người vô tội mà nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận