Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 134: Mọi người mau rút (2)

Giọng của Hàn Băng cũng trở nên gấp gáp: “Tôi đã phát cảnh báo đặc biệt về trụ sở chính, xin được hỗ trợ, nhưng mà…”

Trong kênh, Thiết Thúy tiếp lời Hàn Băng: “Tác dụng không lớn.”

“Con quái vật này có thể dung hợp đám người bị ô nhiễm tinh thần một cách vô hạn. Nếu vậy, để ngăn cản nó trưởng thành, thì chỉ còn cách cách ly nó với những người bị ô nhiễm. Nhưng dù trụ sở chính có chi viện đến, hay là chúng ta tự xử lý cũng đều như nhau.”

“Huống hồ, chờ quân chi viện từ trụ sở chính chạy đến thì đã muộn rồi…”

“Mẹ kiếp…”

Bích Hổ bò lên trên tường, lắc mạnh hai tay của mình, gào lên: “Hậu quả nghiêm trọng nhất là gì?”

Giọng của Thiết Thúy trở nên nặng nề, nói: “Trước mắt thì con quái vật tinh thần này vẫn chưa thể hiện ra đòn tấn công mạnh và tính ô nhiễm. Nó chỉ không ngừng cắn nuốt những “lương thực” mà nó đã chuẩn bị sẵn, hơn nữa có khả năng cao nó là tác phẩm do giáo hội khoa học kỹ thuật chế tạo ra. Cho nên tôi nghi ngờ con quái vật tinh thần này đã được sửa chữa ở mặt nào đó, nó bị chế tạo ra…”

“Mà một thứ đồ vật được chế tạo ra, đều sẽ có mục đích riêng của nó!”

“Nó không có tính tấn công và tính ô nhiễm cao, nhưng cấp bậc tinh thần lại cao thế này, vậy rất có khả năng mục đích của nó là tự hủy!”

“Lúc quái vật tinh thần tự hủy nó sẽ phóng ra một phóng xạ tinh thần cực mạnh!”

“Ở một mức độ nào đó, có thể coi nó là… Một quả bom!”

“Mà phóng xạ tinh thần do một con quái vật ở cấp bậc hơn mười nghìn phóng ra…”

“Nó có thể giết chết, hoặc làm tất cả các sinh vật sống trong phạm vi mười ki-lô-mét trở nên vặn vẹo, thậm chí ảnh hưởng cuối cùng có thể lan rộng lên khắp cả thành vệ tinh…”
Nói đến đây, đến cả người bình tĩnh như Thiết Thúy thì giọng cũng không kiềm được mà hơi run lên.

Người ở trong kênh trò chuyện như Bích Hổ, Hàn Băng, Lục Tân thì đồng loạt im lặng.

Bọn họ đều đoán được một kết quả.

Lục Tân nói thầm: “Cho nên…”

Trong kênh trò chuyện, Thiết Thúy tiếp lời của anh: “Cho nên, chúng ta chỉ có một biện pháp…”

Cô ta ngập ngừng một chút, cắn răng nói: “Nhanh chóng tiêu diệt sạch đám người bị ô nhiễm!”

Trong lòng Lục Tân lập tức vang lên tiếng lộp bộp, chớp mắt trái tim tựa như có gì đó bóp nghẹn lại.

Dường như tất cả suy luận đều rất rõ ràng và hợp lý.

Làm sao để chặt đứt con đường trưởng thành của một quái vật tinh thần có sức phát triển cực mạnh?

Đương nhiên đó là chặt đứt con đường tiếp thêm “chất dinh dưỡng” của nó.

Bởi vì rất có thể sau khi con quái vật tinh thần khổng lồ này trường thành, có khả năng sẽ sinh ra thay đổi, uy hiếp thành phố vệ tinh số 2 vốn đã rơi vào hỗn loạn cực độ. Cho nên, biện pháp hàng đầu chính là ngăn cản nó trưởng thành.

Một bên là gần trăm vạn người sống trong thành phố vệ tinh số 2.

Một bên chính là hơn hai nghìn người bị ô nhiễm, bên nào nặng bên nào nhẹ đã rất rõ ràng.

Nhưng mà…

Lập tức tiêu diệt hơn hai nghìn người này?

Tuy rằng… Số còn dư lại bây giờ đã ít hơn hai nghìn rất nhiều.

Đầu Lục Tân hơi đau nhói…

Cho dù là binh lính và Bích Hổ ở trên tường thành, hay là Hàn Băng với Thiết Thúy trong kênh trò chuyện cũng đều trở nên im lặng thật lâu.

Loại im lặng này khiến lòng dạ mọi người trở nên hoảng sợ.

“Đồng chí Lục, trụ sở chính hi vọng lúc này anh có thể rút khỏi nhiệm vụ!”

Qua một lúc lâu, giọng của Hàn Băng mới từ từ vang lên.

Dường như đã suy xét đến đánh giá lúc trước của Lục Tân, trụ sở chính cho rằng lúc này anh không phù hợp ở lại hiện trường.

Mà Lục Tân cũng hiểu rõ, sau khi anh rời khỏi hiện trường, tiếp theo sẽ là cái gì.

Phía trên tường cao, Bích Hổ cầm súng đứng ở đó, cả người có hơi mất tinh thần.

Mà những đội trưởng đứng trên tường cao sau khi nghe điện thoại xong thì sắc mặt họ cũng dần trở nên nặng nề… Chìm vào hoảng sợ.

Lục Tân cũng dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh. Chỉ có thể nhìn thấy đầu người dày đặc, nhìn thấy những khuôn mặt hoặc đau đớn, hoặc dữ tợn. Không biết có phải con quái vật này đã trưởng thành rồi sinh ra một thay đổi nhất định không, mà khi nhìn vào nó đã Lục Tân có một cảm giác áp lực vô hình, khiến cho anh một xúc động muốn trốn thoát từ sâu trong bản năng.

Khi Lục Tân cảm nhận áp lực và xúc động này đã trở nên im lặng.

Một giây, hai giây.

Anh thể nghe thấy trái tim mình đập lên thình thịch.

Sau đó, Lục Tân cất giọng hơi nghẹn ngào, nói: “Tôi không rút, mọi người rút đi!”

Nói rồi, dường như anh lo lắng lời giải thích không rõ ràng, lại cẩn thận nói tiếp: “Tất cả mọi người rời khỏi nơi này.”

“Cái gì?”

Câu trả lời của Lục Tân làm cho tất cả mọi người trong kênh kinh hãi, anh nói khùng nói điên gì thế?

Dường như Lục Tân đã bỏ ra quyết tâm cực lớn để nói ra những lời này: “Tất cả mọi người rời khỏi nơi này ngay bây giờ, càng xa càng tốt…”

“Đừng đến gần tôi, cũng đừng dùng bất kỳ phương tiện nào để quan sát tôi, cameras cũng không được…”

“Bởi vì, sẽ rất nguy hiểm…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận