Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 185: Không thể chạy thoát (2)

Tí tách tí tách...

Tiếng đạn liên tục vang lên, mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc, đạn bay liên tục vào mặt đất nơi Lục Tân đang đứng.

Mặt đất xi măng dưới chân bị bắn tung tóe từng mảng, tạo thành một lỗ hổng rất lớn.

Nhưng mà Lục Tân lại không hề ở chỗ đường đạn bay đến, khi mà đối phương bắt đầu nổ súng, Lục Tân đã nhẹ nhàng nhảy lên, dùng cả tay và chân leo lên trên trần nhà phía trước, đợi đến khi ba khẩu súng kia kịp phản ứng thì Lục Tân đã bò qua được một nửa trần nhà kho rồi.

Nếu như bọn họ đem khẩu súng kia chĩa lên trần nhà để nhắm vào Lục Tân lần nữa thì phải mất thêm một ít thời gian.

Mà chỉ cần chút thời gian này thôi cũng đủ để cho Lục Tân lao tới phía sau bọn họ rồi.

Trước kia Lục Tân còn bị đánh lén thê thảm hơn nhiều, bị năm khẩu súng nhiều nòng chĩa vào anh.

Khi đó, anh đã được cứu nhờ có sự bảo vệ của mẹ.

Lần này, sau khi được mẹ nhắc nhở thì Lục Tân đã trở nên cảnh giác hơn rất nhiều.

Chỉ cần người có năng lực hệ người nhện có sự chuẩn bị trước thì họ sẽ rất ít khi bị dồn vào ngõ cụt.

“Người có năng lực hệ người nhện...”

Khi Lục Tân đang leo trên trần nhà, ánh mắt của người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ đang ngồi ở trên xe mô tô chuẩn bị lao đi bỗng híp lại. Anh ta đang suy nghĩ và tính toán xem thời gian Lục Tân có thể đến trước mặt anh ta, biết rằng anh ta không thể nào chạy trốn một cách ung dung được.

Vì vậy anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Lục Tân đang leo trên trần nhà đến phía anh ta, dùng sức làm một hành động khó hiểu.

Anh ta lập tức giơ tay trái lên, tự mình bóp chặt lấy yết hầu của anh ta.

Qua những tia lửa phụt ra từ những họng súng nhiều nòng, có thể thấy được Lục Tân đang ở trên trần nhà bỗng trở nên rất kỳ lạ, đáng lẽ Lục Tân đang dùng cả hai tay và hai chân đẻ leo trên trần nhà nhưng mà bỗng dưng anh lại giơ tay trái lên sau đó tự bóp lấy yết hầu của mình.
“Người có năng lực hệ con rối cấp thứ hai: Cưỡng chế bắt chước!”

Lúc mà Lục Tân không tự chủ được giơ tay trái lên tự bóp lấy yết hầu của mình, trong đầu Lục Tân cũng đã lóe lên những thông tin này.

Đó là thông tin giải thích về cấp bậc năng lực của người có năng lực hệ con rối.

Người có năng lực hệ con rối không thể tự nhiên có thể điều khiển người bình thường được, nhưng lúc mà bọn họ tập trung tinh thần thì có thể cưỡng chế được người khác bắt chước theo một số động tác của mình. Phạm vi ảnh hưởng của năng lực này là khoảng năm đến mười mét, số người ảnh hưởng nhiều nhất có thể đạt đến ba người.

Trong tài liệu tham khảo còn ghi lại được một trường hợp.

Đã từng có một người có năng lực hệ con rối cầm trong tay một khẩu súng, sau đó tự hướng súng vào huyệt thái dương của mình và nổ súng.

Kết quả chính là ba người đối thủ của anh ta đồng thời cũng nổ súng tự sát.

Trong lúc không cảnh giác, nếu tiếp tục như vậy Lục Tân sẽ tự mình bóp chết mình cho xem.

Nhưng mà vì Lục Tân hiện tại đang leo trên trần nhà, cho nên khi đưa tay ra tự bóp yết hầu của mình thì cả người anh lập tức bị ngã xuống.

Mà ở dưới anh lúc này đang là những làn đạn được bay ra đan vào nhau tạo thành dòng đạn xối xả từ ba khẩu súng nhiều nòng.

“Em gái...”

Nếu như người đi cùng anh lúc này là Bạch Hổ thì tình hình này đúng là không thể ngăn cản được.

Nhưng mà không phải, đi cùng anh vẫn còn em gái anh.

Lúc Lục Tân sắp ngã xuống dưới, anh đã kịp thời thì thầm gọi em gái.

Trong những tiếng đạn liên tục đó, giọng của Lục Tân là vô cùng nhỏ, người bình thường căn bản không thể nào nghe thấy được, nhưng em gái anh thì có, cô trở nên rất vui vẻ, xoay người và đưa một bàn tay nhỏ ra kéo Lục Tân đang rơi xuống lại, đồng thời nhân cơ hội này mà lao về phía trước.

Đáng lẽ Lục Tân phải ngã vào giữa nền nhà thì giờ đây anh đang đứng ở trong một góc của nhà kho, nhìn như anh đang bay vậy.

“Rắc rắc...”

Trong ánh sáng lập lòe của những họng súng, Lục Tân đã rơi xuống sau lưng của một trong ba người bị cải tạo tinh thần.

Thân thể anh linh hoạt hơn bình thường, trong nháy mắt đã tóm lấy bả vai bên trái của một người gần nhất, sau đó thân thể của người bị cải tạo tinh thần bỗng nhiên trở nên vặn vẹo như một cực nhựa bị cháy lửa, cả cánh tay lẫn thân thể đều bị biến dạng, mà thân thể biến dạng thì ảnh hưởng đến động tác của anh ta, anh ta ôm súng vào trong ngực với một tư thế rất kỳ quái sau đó chĩa súng vào đồng đội.

Bùm bùm bùm bùm...

Một loạt tiếng súng vang lên, hai người bị cải tạo tinh thần còn lại bị bắn cho máu thịt lẫn lộn với nhau.

Lục Tân quay đầu, nhìn về phía cửa ở bên hông kho hàng.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ đang ngồi ở trên xe mô tô đang vô cùng hoảng sợ nhìn lại Lục Tân.

Lục Tân từ từ buông tay bỏ người bị cải tạo tinh thần ra, đứng lên một cách chậm rãi, anh nhìn về phía người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ và nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.

“Anh không phải lần nào cũng có thể dùng súng nhắm trúng tôi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận