Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 747: Đây là kế hoạch của chúng ta (2)

Linh mục sải bước nhanh ra khỏi thôn, đi dọc theo con đường nhỏ bị che khuất trong đám cỏ dại, từng bước tiến về Thị trấn Vui Vẻ.

Mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hơi se lạnh.

Có thể là do gió thổi từ vùng đất hoang vu không chướng ngại xung quanh, cũng có thể là do bước chân thấp thoáng đằng sau.

Rõ ràng lúc đi về phía trước, dường như luôn có một người kề sát phía sau.

Nhưng khi nhiều lần quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy là một vùng đất hoang vu trống trải.

Từ quan điểm này, linh mục hẳn là một người lạc quan.

Ông ta không còn quay đầu nhìn lại, cũng không nhấc khẩu súng Shot-Gun trong tay để răn đe điều gì, chỉ vội vã bước về phía trước.

Một tay xách vali bạc, một tay cầm khẩu súng Shot-Gun, thậm chí còn vỗ nhẹ vào đùi mình.

Cứ như thể ông ta vừa đi, vừa ngâm nga ca khúc nào đó trong đầu.

Tiếng bước chân ngắt quãng sau lưng vẫn theo sau.

Nhưng ngoài tiếng bước chân và cảm giác kỳ lạ áp sát sau lưng ra thì không còn điều gì.

Không một bàn tay bất ngờ đặt lên vai, cũng không một viên đạn bất ngờ bay về phía áo vest.

Người đó dường như chỉ đi theo ông ta, đồng thời nhìn ông ta thôi.

Nhấc chân đặt chân, chạm đất, hai tiếng động vang lên, vị linh mục dần dần rời thôn và đến đồng vắng.

Con đường nhỏ vốn là đường quê chắc có lẽ rộng hơn hai mét, nhưng lúc này do cỏ dại bao phủ nên chỉ có thể nhìn thấy một con đường cỏ nông kéo dài về phía xa. Cách đó vài trăm mét là một con sông rộng bảy tám thước, bên trên có một cây cầu đá bắc ngang.

Loại cầu nông thôn này dường như luôn có sức sống đặc biệt lâu dài, ba mươi năm sau vẫn bắc qua hai bên bờ sông một cách vững chãi.

Sau khi đi qua cầu, là có thể đến Thị trấn Vui Vẻ.

Nhưng sau khi đi qua cánh đồng cỏ dại và đến trước cây cầu, linh mục lại dừng lại.

Bởi vì lúc này, trên cầu có một đứa trẻ đang ngồi xếp bằng ở giữa cầu. Cậu bé mặc bộ quần áo sạch sẽ chỉ có người ở thành phố tường cao mới mặc. Trước mặt có đặt một chiếc bàn phẳng nhỏ gấp gọn đơn giản tiện lợi, trên bàn là một chiếc máy tính xách tay.

Trông tuổi cậu bé còn rất nhỏ, nhưng trên mặt lại đeo một cặp kính rõ to.

Lúc này cậu ta chỉ có một thân một mình, lẳng lặng ngồi ở giữa cầu, nghiêm túc hướng mặt vào máy tính và gõ trên bàn phím.

Bên cạnh cậu ta còn có hai người.

Một người là một người phụ nữ tóc ngắn, mặc đồng phục tác chiến màu đen, vóc người cao gầy đáng kinh ngạc đến lạ thường, đang dựa vào một chiếc mô tô.

Cô ta đeo một cặp kính râm lớn trên mặt và cầm một khẩu súng trên tay.

Người còn lại là một cô gái trẻ trong bộ đồng phục học sinh.

Trông cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, ngồi trên trụ cầu, trên tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt.

Khi họ phát hiện thấy linh mục đang đến, tất cả đều quay lại, ánh mắt lặng lẽ rơi vào người linh mục.

Khi linh mục dừng bước chân, âm thanh sột soạt sau lưng cũng biến mất.

Linh mục mỉm cười, chậm rãi đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn đứa trẻ trên cầu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng:

"Đây chính là kế hoạch của Thanh Cảng các người sao?"

Giọng ông ta tao nhã lịch sự, tay còn vỗ nhẹ vào ngực phải, như thể đang chào.

Nhưng lúc ngẩng đầu lên, trong mắt ông ta lộ rõ vẻ giễu cợt: "Nói thật, các cô cậu cũng không làm tôi quá bất ngờ."

"Giáo hội Khoa học và Công nghệ, linh mục Nguyện Vọng?"

Người phụ nữ tóc ngắn dựa vào chiếc mô tô đứng thẳng người dậy, dáng người mảnh khảnh, nhưng giọng nói lại có vẻ rất bình tĩnh.

"Hiện tại, chúng tôi nghi ngờ rằng ông là một nhà truyền giáo của Giáo hội Khoa học và Công nghệ và đã làm ra chuyện có hại cho Thanh Cảng chúng tôi. Vậy nên, chúng tôi đã ở đây đợi ông, hy vọng ông có thể trở về cùng chúng tôi để điều tra. Nếu ông dự định phản kháng, vậy thì ra tay trước rồi hẵng nói. "

"Chuyện này…"

Trên mặt linh mục chậm rãi hiện lên nụ cười nhạt, giống như thực sự vui mừng. Sau đó ông ta lại nghiêm túc làm động tác chào lần nữa, rồi nhẹ giọng nói: "Tôi xin lỗi vì sự ngạo mạn vừa rồi của mình, chủ yếu là bởi vì có một bóng người cứ luôn đi theo tôi, ít nhiều làm tâm trạng tôi có hơi tệ hại."

"Bây giờ, tôi chính thức đặt ra nghi vấn với mọi người."

"Thanh Cảng phía các người đã thực sự chuẩn bị kỹ càng để ngăn chặn Giáo hội Khoa học và Công nghệ của chúng tôi rồi hay sao?"

"Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện, ví dụ như, tôi dùng điều kiện thỏa mãn nguyện vọng của mỗi người các cô cậu, để đổi lấy sự nhượng bộ phía các người..."

"Không cần phải nói."

Người phụ nữ tóc ngắn nhẹ giọng nói: "Dù sao thì các ông đã giết rất nhiều người ở Thanh Cảng của chúng tôi."

"Khi các ông không coi tính mạng của đồng nghiệp ở Thanh Cảng của chúng tôi ra gì, thì chúng ta đã không còn có thể nói chuyện nữa rồi."

"Ha ha..."

Khi người phụ nữ tóc ngắn nói, vị linh mục hơi cúi đầu xuống, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Ông ta vẫn đang cười, chỉ là trong giọng nói dường như có thêm một chút cảm xúc lạ thường, nhẹ giọng nói: "Tôi phải thừa nhận rằng Thanh Cảng thật sự khác biệt rất lớn so với bốn năm trước. Nhưng đồng thời tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là điều gì đã cho các người dũng khí lớn như vậy... "

"Cư nhiên lại dám trực tiếp xuất hiện ở trước mặt tôi như vậy?"

Người phụ nữ tóc ngắn sững người một lúc mới hiểu ra ông ta đang nói gì.

Trên mặt lộ ra vài phần chán ghét, cô ta bình tĩnh nói: "Thời gian cấp bách, chúng tôi không hơi đâu trù tính lòng vòng nhiều như vậy."

"Ở đây đợi ông và bắt ông là mọi kế hoạch của chúng tôi."

"Nếu ông cho rằng đây là một loại khinh thường ông, vậy thì tôi xin lỗi."

"Suy cho cùng, trong mắt chúng tôi, ông chỉ là tên tội phạm, vậy thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận