Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1048: Tà thần giáng xuống (3)

Cũng có người ném điếu thuốc đang cháy dở trong tay qua một bên, ôm đầu bò trên mặt đất, hu hu khóc lớn: “Ba… Ba…”

“Con sai rồi, ba đừng đánh con nữa mà…”

Dường như toàn bộ thành phố đã bị biến đổi trong bóng tối vô tận này rồi, trong thành phố Hắc Chiểu, vốn dĩ đã có một số lượng lớn những người chịu ảnh hưởng từ Hắc Thảo rồi, bọn họ có các cuộc đời khác nhau, cũng có các loại ngụy trang thường ngày khác nhau, ngày thường rất khó có thể xếp bọn họ vào trong một nhóm người, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cho dù là bọn họ đang làm cái gì, cũng không kể bọn họ là ai, đều đột nhiên, thấy được cảnh tượng khiến bản thân cảm thấy khủng bố nhất.

Sợ hãi, bất an, sợ hãi, những cảm xúc tiêu cực đang không ngừng dâng lên.

Mà ở sâu tận bên trong đầu óc của mỗi một người đều đang có một bóng đen to lớn đang cười những tiếng quái dị.

“Hối hận đi…”

“Sửa đổi đi…”

“Dù sao cũng sẽ chẳng có người nào tha thứ cho chúng mày…”

“Ha hả ha hả a…”

“Tao hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với chuyện chúng mày sau này có sửa đổi hay là không…”

“Tao chỉ cảm thấy hứng thú vào cái khoảnh khắc mà chúng mày rơi vào tay tao kia thôi…”

Mà ở một số khu vực khác, có những người cho dù chưa từng sử dụng Hắc Thảo, cũng không có trực tiếp tham gia vào những cuộc giao dịch như trên, nhưng khi vừa mới chuẩn bị chạy đến phòng Hành chính, chuẩn bị “chạm trán một chút” với người có năng lực đến từ Thanh Cảng kia, cũng đã ý thức mãnh liệt được có chỗ nào đó không đúng.

Bọn họ chưa từng tiếp xúc với Hắc Thảo, cho nên không thể cảm giác được sự khủng bố quá mức kia.

Nhưng bọn họ vẫn có thể cảm giác được, đang có một loại lực lượng tinh thần khủng bố mà đáng sợ, bỗng nhiên lan tràn ở trong thành phố này.

Loại lực lượng tinh thần này vừa âm lãnh, quái dị, hơn nữa còn điên cuồng, phảng phất như có một loại linh hoạt như đang bám vào từng lỗ chân lông của những người dân trong tòa thành này, lại giống như là những đôi mắt khủng bố đang mở lớn, từ khắp mọi ngóc ngách của thành phố này, âm thầm nhìn về phía bọn họ.

“Kẽo kẹt…”

Chiếc xe ô tô vốn đang trên đường đi về phía phòng Hành chính số hai bỗng nhiên ngừng lại.

Người trên xe cảm nhận được sự lan tràn của loại lực lượng tinh thần khủng bố kia, trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Quay trở về.”

Xe ô tô quay lại đường cũ, mọi thứ giống như chưa từng xảy ra vậy.

Ả ninja với bộ đồ bó sát người màu đỏ đang hành tẩu ở trên đỉnh của những kiến trúc cao tầng ở thành phố Hắc Chiểu, quan sát toàn bộ thành phố này, bỗng nhiên phát hiện xung quanh hình thành biển lớn sâu thẳm, vì thế cô ta trầm mặc thật lâu, chậm rãi nương theo cột điện bên cạnh mà hạ xuống, thành thành thật thật mà chạy ra ngoài thành phố.

“Là tà thần đang giáng xuống sao?”

Những bóng ma trốn tránh ở các góc thành thị, khớp hàm run run bần bật va chạm vào nhau, mất một lúc sau mới dùng giọng nói mỏng manh nói: “Tôi sai rồi…”

Bởi vì thái độ nhận sai thành khẩn, cho nên phần lớn mọi người đều được tha thứ.

Nhưng vẫn có một số kẻ xui xẻo, lặng yên không một tiếng động mà biến mất, chỉ có những thanh âm gặm nhấm truyền đến từ những nơi bọn họ ẩn náu.

……

“Đó là cái gì?”

Cô gái mặc váy ngắn nhận ra được loại biến hóa khủng bố này, ánh mắt cũng thay đổi tột độ: “Sao anh ta dám làm như thế chứ?”

Sau khi người mặc tây trang đen đeo kính ngẩn ra một chút, mới nở nụ cười: “Cậu ta quả thực đúng là một người tâm thần mà, tôi thích!”

Cũng vào thời điểm mà những biến hóa này xảy ra, bước chân của Lục Tân nhẹ nhàng thả lỏng, đã đi về phía văn phòng nghỉ ngơi của đám người Hàn Băng.

Vẻ mặt có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng, cười nói: “Mọi người xem, không phải là rất dễ dàng hay sao?”

Trên băng ghế dài, người tóc màu bạc đang cuộn mình thành một cục, sắc mặt trắng bệch, đồng tử phóng đại, thân thể run rẩy kịch liệt.

Mơ một cơn ác mộng giống với những người kia, liên tục tự nói: “Không muốn bị đao xẻo đâu, cũng không muốn bị hấp, đừng có chém đầu tôi mà, cũng đừng có cắt trứng của tôi mà…… Tôi cũng không muốn chạm vào mấy thứ này đầu, nhưng đây là sự nghiệp của tôi, đạo lý làm nghề nào yêu nghề đó này không đúng hay sao?”

“Hu hu hu hu, tôi thực sự không cam tâm…”

“Đừng mà, đừng mà, làm ơn đừng bao giờ khiến cho những người khác khinh thường tôi, tuyệt đối đừng làm như thế……”

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ theo đuổi sự nghiệp…”

“Tôi thề, tôi thề, tôi không bao giờ chạm vào…”

“Thật sự không chạm vào nữa…”

Ánh mắt của Lục Tân dừng lại ở trên người tóc bạc kia, hơi hơi thở dài một tiếng.

Bản thân anh quả nhiên vẫn bóp chết mộng tưởng của anh ta.

Mà vào thời điểm anh thở dài, đang vội vàng nhìn người tóc bạc đã sợ hãi đến cái mức này, rõ ràng là triệu chứng của việc chịu ô nhiễm nghiêm trọng, Hàn Băng và Hồng Xà, đã vô cùng hoảng sợ mà nhìn về phía anh, lông tơ ở trên người Hồng Xà, đều như là đang bị kim châm mà dựng đứng cả lên.

Máy kiểm tra đo lường tinh thần trên cổ tay của Hàn Băng đã đạt tới trị số cực kỳ đáng báo động.

Các cô ngay lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Lục Tân, ngay tức khắc khẩn trương mà kêu lên:

“Đồng chí Lục, anh… anh làm cái gì rồi?”

“Tôi sao?”

Lục Tân đã nghe thấy từ phía hành lang, thậm chí là bên trong phòng hội nghị kia, vang lên một trận tiếng kêu rên cực kỳ khủng hoảng, hơn nữa người tóc bạc trước mắt anh đây cũng đã biểu hiện ta một loại trình tự tâm trạng đúng với những gì anh suy nghĩ, vì thế, anh cũng thực vừa lòng nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, anh thản nhiên trả lời Hàn Băng: “Nghiêm túc mà nói, tôi chưa làm cái gì cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận