Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1062: Hạ Trùng giàu nứt vách đổ tường (2)

Hạ Trùng hít một hơi thật sâu, mặt không chút biến đổi nhìn bọn họ, thành thật nói: "Thực ra tôi chưa hề nghĩ đến việc này."

Đám người Thanh Cảng ngừng nói, họ không có cách nào trả lời vấn đề này.

Hạ Trùng lại nói: "Hơn nữa Viện nghiên cứu chi trả tiền rất phiền toái. Tôi sẽ xin trước, đợi trung tâm phê duyệt ít nhất phải nửa tháng."

Đám người Thanh Cảng vẫn không nói lời nào, cái này nói cũng như không.

Ngay cả Lục Tân cũng cảm thấy Viện nghiên cứu thật sự rất quá đáng, may mà lúc nãy bản thân đáp ứng nhanh như vậy.

"Không bằng như vậy đi..."

Hạ Trùng im lặng một lúc lâu, đột nhiên đưa ra quyết định, nhìn Lục Tân rồi nói: "Tôi sẽ đưa riêng cho anh 2 trăm vạn, thế nào?"

"Hai trăm vạn?"

"Đưa riêng?"

Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút rung động.

Nhiệm vụ này đơn giản quá phải không?

Nếu như theo lời của Hạ Trùng, bản thân đến đó đâm một phát là xong rồi đúng không?

Như thế thôi mà đến hai trăm vạn?

Theo lý thuyết, chỉ cần bọn họ nguyện ý chi trả tiền xăng và tiền ăn, hai trăm tệ thôi bọn họ cũng làm....

Hơn nữa, vẫn là đưa riêng?

Hơn nữa, ý của bọn họ là không cần đưa vào báo cáo sao?

Hàn Băng cũng hơi kinh ngạc, khẽ liếc Lục Tân một cái, liền thấy vẻ mặt hưng phấn nhàn nhạt của anh.

Chậc, có vẻ đơn binh rất vừa lòng.

Hai mắt Bích Hổ tỏa sáng như sao, âm thầm đánh giá Hạ Trùng từ trên xuống dưới, trên mặt chậm rãi nở nụ cười...

Cũng không biết lo lắng cái gì.

"Nhiều tiền như vậy, cô nói cho là cho sao..."

Lục Tân không có lý do gì để từ chối, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Nhiệm vụ của thành phố trung tâm đều có thù lao cao đến vậy sao?"

Anh nghĩ thầm, mình cũng từng nhận được thù lao từ thành phố trung tâm nhưng không cao đến như vậy...

"Thù lao nhiệm vụ?"

Hạ Trùng nghĩ nghĩ rồi nói: "Tạm được, khoảng mấy trăm vạn, lần này trừ đi phí hao tổn và phí tiêu dùng nên hẳn sẽ không lỗ."

Lục Tân có chút không hiểu: "Vậy nhóm các người ra ngoài một chuyến, dự định cái gì?"

Câu hỏi này lập tức khiến Hạ Trùng bối rối.

Cô ta thật sự nghiêm túc suy nghĩ, do dự một lúc lâu mới nói: "Quá nhàn rỗi nên..."

Người Thanh Cảng có chút không hiểu, hai mặt nhìn nhau, có người nghĩ đến chuyện nghe nói tùy tiện tìm một căn nhà ở thành phố trung tâm cũng mấy trăm vạn rồi. Hơn nữa, Hạ Trùng gia nhập Viện nghiên cứu cũng được phân cho một nhà riêng nhỉ?

Nói như vậy, cô ta thật sự không quan tâm đến mấy trăm vạn mà...

Đãi ngộ tốt mới quan trọng nhất!

Hạ Trùng cũng suy nghĩ một hồi, bỗng nhìn nhìn về phía Thanh Cảng: "Mọi người thì sao?"

"Đừng nói là vì thù lao nhé?

"Hả?"

Biểu cảm bên đám người Thanh Cảng dần trở nên mất tự nhiên, liên tục lắc đầu: "Làm sao có thể chứ..."

"Chúng tôi cũng vì..."

"Giấc mộng?"

"Dù sao cũng không phải vì tiền, hoặc là để có được đặc ân nào đó, hoặc là vì bị bắt vì phạm tội nắm điểm yếu vân vân..."

"Nếu như vậy, kế hoạch này..."

Hạ Trùng không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của đám người Thanh Cảng, quay đầu nhìn Lục Tân.

Lúc này mọi vấn đề đều đã được xử lý xong, đương nhiên Lục Tân rất thoải mái, cười nói: "Không thành vấn đề."

Lần này anh rất sẵn sàng đồng ý.

Thù lao hậu hĩnh không cần phải nói, bản thân nhiệm vụ đã rất hấp dẫn đối với bản thân.

Anh cũng không biết cái gọi là giao dịch linh hồn và việc tạo ra địa ngục này đại diện cho điều gì, nhưng mà nếu sự việc liên quan đến Số Bảy, anh có lý do để tham gia vào vụ này. Dù sao thì số Bảy anh đã xác định là kẻ thù của nhau, như vậy nếu ả hỗ trợ thì anh phá hỏng cũng là chuyện hợp lý... Chờ đến khi gặp được ả, anh sẽ đòi lại tiền mua cây đàn!

Trên mặt Hạ Trùng hiếm thấy có một nụ cười xẹt qua.

"Cảm ơn anh, đơn binh..."

Nói xong, cô ta nghiêm tay vươn tay về phía Lục Tân.

"Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng."

Lục Tân vội vàng bắt tay cô ta, cười nói: "Dù sao đi một chuyến với các người cũng được hai trăm vạn..."

"Không hẳn, tôi cần nhiệm vụ này để chứng tỏ bản thân, sớm tăng thêm cấp bậc."

Hạ Trùng nói: "Hơn nữa, chúng tôi gia nhập Viện nghiên cứu thì sẽ có tư cách mua một ngôi nhà ở thành phố trung tâm mà không cần bất kỳ khoản thu nào."

"Cấp nhà ở?"

Lần này, Lục Tân và những người khác đều sững sờ.

Sau khi đắn đo cân nhắc, những căn nhà ở hai thành phố chính, tầm cỡ của thành phố trung tâm, rẻ nhất cũng vài chục triệu?

"Đúng vậy, đây không phải là mức đãi ngộ thấp nhất sao?"

Hạ Trùng nở nụ cười, chào chủ nhà hàng, nói: "Tính tiền."

"Tôi sẽ trả hết chi phí bọn họ đã dùng."

Lục Tân đứng một bên nhìn, vẻ mặt ghen tị không thể tả.

Hàn Băng đứng bên cạnh, bỗng nhiên có chút lo lắng: "Lúc trở về có nên xin tăng một chút tiền lương cho đơn binh không?”

Nhìn dáng vẻ ghen tị của anh, sợ anh bị đãi ngộ của thành phố trung tâm hấp dẫn, đi ăn máng khác....
Bạn cần đăng nhập để bình luận