Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 73: Báo cáo công việc

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Lục Tân trải qua một quá trình làm việc hoàn chỉnh.

Anh đi theo Bích Hổ ra ngoài, trước tiên ở lại nhà máy kiểm tra một phen dưới dụng cụ của tổ nhỏ chi viện, sau đó thì leo lên chiếc xe đã sớm đổ ở trước cổng nhà máy kia, đó là chiếc xe đã chở bọn họ đến lúc trước, anh cùng với Bích Hổ đi đến Thanh Trác Đại Hạ.

Hôm nay, nhân viên ở Thanh Trác Đại Hạ bỗng nhiên ít đi rất nhiều, thậm chí có thể nói là gần như chẳng nhìn thấy, nguyên nhân chắc là bởi vì những vị giáo sư chuyên gia kia đều đã trở về chủ thành. Mà những nhân viên công tác ở lại nơi đây thì trực tiếp dẫn họ đi đến một văn phòng, nơi này có hai nhân viên công tác mặc áo khoác trắng, họ giao cho Lục Tân với Bích Hổ hai phần văn kiện khác nhau.

Lục Tân cúi đầu nhìn lại, liền thấy trên văn kiện này đều là vài vấn đề, có một vài vấn đề đặc biệt kì quái.

Ví dụ như những tư liệu cơ bản hoặc những dấu gạch dưới tên của mình, thậm chí còn có một vài đề tài suy luận đơn giản vân vân.

Vào lúc Lục Tân xem xong những vấn đề này, Bích Hổ cũng sớm đã xoạt xoạt xoạt điền xong.

Gã quay đầu, trông thấy Lục Tân vẽ từng nét một, bèn nghiêm túc suy tính, nhân tiện nói: "Cứ tuỳ tiện vẽ bừa bãi hai nét là được rồi, đây đều là kiểm tra định kì thôi, những người như chúng ta ra ngoài làm việc, bởi vì tiếp xúc nguồn ô nhiễm nhiều nhất cho nên cũng dễ bị ô nhiễm hơn so với người khác, cho nên ba loại vấn đề trong văn kiện này chính là chia ra nhằm vào ba mặt ký ức, nhận thức cùng với suy luận logic đơn giản của chúng ta thôi."

"Kí tên, là để xác thực nét chữ, đồng thời sau khi đã bị ô nhiễm tinh thần, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xuất hiện một vài biến hoá rất nhỏ, một trong số đó chính là nét chữ, đến ngay cả hệ nhện của chúng ta dưới tình huống không được đối chiếu, cũng rất khó có thể

"A là một người mù sống cuộc sống một mình, có một chú chó cũng bị mù rất ngoan ngoan ở bên cạnh."

"Ban đêm, mỗi khi đi ngủ, A đều sẽ để tay bên ngoài giường cho chú chó mù liếm láp bàn tay của mình, mãi đến ngủ thiếp đi. Vào một đêm nọ khi nằm ở trên giường, A lại như thường lệ mà đưa tay ra phía ngoài giường, được đầu lưỡi ướt át mà đáng yêu của chú chó nhỏ liếm đến khi chìm vào giấc ngủ. Nhưng vào ngày hôm sau, anh ta gọi tên chú chó, nhưng không nghe thấy chó con đáp lại, lúc kiểm tra căn phòng thì phát hiện cửa phòng đã mở ra."

"Lúc này anh ta nghe thấy phát thanh, gần đây khu dân cư xuất hiện một tên đạo tặc gian xảo lại biến thái!"

"Nghĩ tới đây, A không khỏi liên tục nôn mửa, cảm thấy sợ hãi tột độ."

"Hỏi: Tại sao A lại như thế?"

"..."viết ra nét chữ giống như đúc với lần trước sau khi bị ảnh hưởng, mà thông tin cơ bản đều dựa vào nhận thức cá nhân và mỗi lần đều thay đổi."

"Một vấn đề cuối cùng này chính là đề tài suy luận logic, tôi xem một chút..."

"Mẹ kiếp, đây là câu hỏi quái quỷ gì thế này?"

Bích Hổ nhìn thấy, mặt cũng hơi tái lại rồi: "Thế mà anh lại còn thành thật trả lời sao?"

Lục Tân gật đầu, cầm bút chỉ vào rồi bảo: "Cậu nhìn nhé, chó con không thể nào tự mở cửa được, như vậy đã nói rõ..."

Bích Hổ nhìn vẻ mặt thành thật của anh, mặt cũng trở nên tái xanh: "Hẳn là không thể suy luận được câu hỏi này thì mới bình thường nhỉ..."

Lục Tân đón lấy ánh mắt của gã, hơi chột dạ mà cúi đầu.

Cho dù là tốt hay xấu thì cũng đã trả lời phần văn kiện đó rồi, tiếp theo đành nộp lên vậy.

Tiếp theo nữa, chính là một chuyện cuối cùng... Viết báo cáo!

"Thứ này khiến cho người ta đau đầu nhất..."

Bích Hổ cầm báo cáo, nói: "Mỗi một lần làm nhiệm vụ thanh lý, chúng ta đều phải ghi chép lại một cách kĩ càng rằng chính mình đã hoàn thành nhiệm vụ thanh lý lần này như thế nào, đương nhiên, còn có đạn dược và những thứ khác mà chúng ta tiêu hao bên trong nhiệm vụ vân vân..."

"Thật ra, bình thường tôi đều trở về từ từ viết báo cáo này, có đôi khi cứ dứt khoát không giao nữa, hoặc để Linda giúp tôi viết."

"Chẳng qua, bây giờ tốt xấu gì tôi cũng là một người cũ dẫn dắt anh, đành phải nhai đầu bút cùng với anh rồi..."

Thấy Bích Hổ cũng đều ở đó trung thực mà viết, Lục Tân cũng chỉ đành đi theo cùng suy nghĩ.

Cũng may, bình thường anh cũng đã viết báo cáo làm việc ở công ty, Lục Tân chỉ là thành thật ghi lại từ lúc đi theo Bích Hổ vào nhà máy, cho đến theo dõi thế nào, nhìn thấy Bích Hổ giải quyết Trịnh Nguyên Hùng ra sao, rồi đến lúc bọn họ tiến vào trong nhà máy bất đắc dĩ phát hiện nguồn ô nhiễm thứ cấp tồn tại, mà suy xét nếu như bỏ mặc cái nguồn ô nhiễm này sẽ dẫn đến việc công nhân hy sinh, cho nên tự mình mạo hiểm thử một lần vân vân.

Đương nhiên, cũng giống như lời giải thích của anh lúc nãy, anh hoàn toàn phớt lờ về sự xuất hiện của mẹ.

Bởi vì trên thực tế, lúc này anh cũng có một chút nghi ngờ.

Anh biết có đôi khi mẹ sẽ ra khỏi nhà, hơn nữa, có đôi khi luôn nói về một vài chuyện khiến cho người ta kinh hãi.

Nhưng là mẹ với em gái không giống nhau, em gái sẽ thường xuyên chạy đến tìm anh, có đôi khi còn quấn lấy anh để chơi, nhất là sau khi cô cho anh mượn năng lực của mình thì số lần cô xuất hiện càng ngày càng nhiều, còn mẹ lại rất ít khi hiện thân trước mặt mình, cũng chẳng ai biết bà đi đâu làm gì, lần này, vào lúc mình khó xử thì bà bỗng nhiên xuất hiện, giúp mình giải quyết, đây là chuyện rất hiếm gặp.

Lục Tân biết, nếu như chính mình viết về chuyện mẹ xuất hiện, nhất định sẽ bị truy hỏi đến cùng.

Nhưng mà anh chẳng thể nào trả lời được hết những câu hỏi đó.

Vì để tránh xuất hiện một chút phiền toái không cần thiết, anh thích đi hỏi mẹ trước hơn, bản thân mình đã hiểu rõ rồi thì mới nói.

"Ai, đúng rồi, cứ viết như vậy đi... Phần tôi tán tỉnh Linda kia có thể gạch bỏ... Chủ yếu là tổn thất của anh...."

"Không sao, tôi biết anh không hề nổ súng, thật ra dù có viết cũng chẳng sao, tích luỹ thêm ít đạn một chút..."

Lục Tân kinh ngạc nhìn Bích Hổ một cái.

Bích Hổ một mặt nghiêm túc: "Thứ này rất có giá ở chợ đen đó, tôi nói với anh..."

Lục Tân đành phải lén nhìn về phía nhân viên ở bên cạnh phảng phất như không nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng chẳng nhìn thấy việc họ làm một cái.

Sau đó lặng lẽ bổ sung số "2".

"Thế này thì đúng rồi..."

Bích Hổ tiếp tục chỉ điểm: "Thù lao ở đây, bởi vì anh đi theo tôi học tập, cho nên thù lao là tôi..."

"Cậu thế nào?"

Bích Hổ đang nói, bỗng nhiên đón phải biểu cảm nghiêm túc kia của Lục Tân.

Trong lòng không khỏi nao nao.

"Vấn đề thù lao này..."

Lục Tân chần chừ, có hơi xấu hổ, nói rằng: "Hai ta có nên thảo luận một chút không?"

Bích Hổ mở to hai mắt nhìn: "Có cần thiết không?"

Lục Tân gật đầu, nói: "Tôi cảm thấy, thảo luận một chút cũng rất tốt..."

Bích Hổ trầm mặc một hồi, đáp: "Có phải anh muốn chia thù lao không?"

Trong lòng Lục Tân vùng vẫy một hồi, sau đó thành thật gật đầu một cái.

"Người anh em..."

Bích Hổ hít một tiếng: "Chút tiền ấy thật sự không đến nỗi, nhìn ánh mắt vừa rồi của anh tôi còn cho rằng anh muốn xử lý tôi..."

"Viết lên đi, mỗi người một nửa..."

"..."

Lục Tân nhanh chóng viết vào lời xin chia đều thù lao, sau đó nói ra lời cảm ơn với Bích Hổ từ tận đáy lòng: "Cảm ơn!"

Sau khi giao báo cáo về, nhân viên công tác ở đây đưa riêng cho Lục Tân một phần văn kiện, nói: "Anh đơn binh, đây huấn luyện chuyên nghiệp mà đại tá Trần sắp xếp riêng cho anh đó, bắt đầu từ ngày mai, hy vọng anh kí tên và tham gia đúng giờ!"

"Huấn luyện?"

Lục Tân nhìn lướt qua cái văn kiện được viết chữ "chương trình học thanh lý ô nhiễm đặc biệt", có một chút bất ngờ.

"Phải!"

Người nhân viên công tác kia nói tiếp: "Địa điểm ở phòng họp lầu bốn của sở cảnh vệ, mỗi ngày huấn luyện ba tiếng trong vòng ba tháng."

"Chuyện này..."

Lục Tân nghe thấy lời này, hơi có chút do dự.

Anh không ngờ lại có một cuộc huấn luyện lâu như vậy, cứ như vậy, chẳng phải sẽ chậm trễ đến công việc rất nhiều sao?

"Anh có thể tự do lựa chọn thời gian vào buổi chiều hay là ban đêm..."

Dường như người nhân viên công tác kia đã sớm chuẩn bị phản ứng của Lục Tân, bèn nói tiếp: "Ngoài ra, đại tá Trần còn dặn dò riêng, trong lúc chúng ta huấn luyện, mỗi ngày đều có phụ cấp một trăm đồng ăn uống và giao thông, hơn nữa phần ăn này cũng có thể để sở cảnh vệ chuẩn bị!"

"... Được!"

Lục Tân kí tên vào bên trên.

"Người anh em, anh là "người năng lực" phục tùng mệnh lệnh nhất mà tôi từng thấy đó..."

Bích Hổ cũng không khỏi tán thưởng, cùng Lục Tân đi ra, cười nói: "Bây giờ cũng chỉ thừa một bước cuối cùng!"

Lục Tân nao nao, nói: "Còn có cái gì phải học sao?"

Sắc mặt của Bích Hổ trở nên có hơi nghiêm túc: "Đúng vậy, là một chuyện quan trọng nhất!"

"Tiếp theo tôi phải dạy anh làm sao phòng ngừa mất khống chế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận