Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 597: Đội trưởng cứu mạng

"Bùm..."

Cửa phòng thí nghiệm lại mở ra, hai tiểu đội của thành Chính và thành Thanh Cảng cùng xông vào phòng thí nghiệm.

Hành động của họ trông rất là kỳ lạ, ngay khi Hạ Trùng đưa ra quyết định cô ấy sẽ tự mình giải quyết chuyện này, thì mọi người đã không hề do dự mà tỏa ra các hưởng, nhưng còn chưa chạy được mấy bước thì đồng loạt quay về.

Lúc đền gần cửa phòng thí nghiệm, bọn họ đã thấy con quái vật từ từ đi về phía Hạ Trùng.

Lúc này, năng lượng tinh thần mạnh mẽ của Hạ Trừng đang phát tán hỗn loạn khắp nơi, thỉnh thoảng còn bóp méo cả những linh kiện làm bằng kim loại trên bàn gần đó, làm cho những tập hồ sơ bay lất phất, đủ loại chất lỏng khác nhau bay lơ lửng trong không khí.

Nhưng có thể nhìn thấy lực tinh thần này đang dần thu hẹp lại bằng mắt thường.

Giống như một mớ hỗn độn đang dần tập hợp lại.

Có vẻ như "Thần", hoặc nói đúng hơn là Triệu Sĩ Minh đang dần thích ứng với sức mạnh này.

"Đùng..."

Bọn họ không dám đi sâu vào phòng thí nghiệm, bác sĩ bước lên, nhắm mắt lại không nhìn con quái vật kia mà anh ta thông qua những cách khác nhanh chóng suy đoán để đưa ra từng số liệu một, sau khi tính toán chính xác liền lớn tiếng gọi: "Nhanh!"

Người phụ nữ phong cách Gothic liền vung roi quất về phía phòng thí nghiệm.

Sau đó quấn lấy Hạ Trùng vừa phải chịu áp lực vô cùng to lớn đang nằm trên đất , kéo cô ấy lại.

Trần Tinh tiến lên đỡ lấy Hạ Trùng, lấy tay lau đi vết máu trên mặt cô ấy.

Hạ Trùng hơi cuộn người lại, cố gắng mở mắt nhìn những người vội vàng quay lại.

Ánh mắt cô ấy hơi mờ mịt, tại sao mọi người lại quay lại?

“Bên ngoài xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, có lẽ là tiền đồn đã biết."

Bác sĩ nhìn Hạ Trùng, bình tĩnh nói: "Chúng ta không cần phải liều mạng ra ngoài báo cáo nữa."

"Tất nhiên chủ yếu là vì chúng ta không thể thoát ra."

Người đàn ông đeo mặt nạ đứa trẻ chỉ còn một nửa, thô lỗ nói: "Đường đã bị chặn, những thứ đáng ra phải chết lại còn sống."

Một người đàn ông đẹp đẽ bên cạnh người phụ nữ phong cách Gothic hơi nghiêng người nhìn hắn.

Ghét nhất là loại người không nói gì vào những lúc như thế này.

"Không cần cân nhắc những chuyện cản trở."

Trần Tinh đỡ Hạ Trùng, cố gắng xem cô ấy có đứng được không rồi mới yên tâm để hai chân cô ấy chạm đất, khẽ thở dài:

"Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta đã thay đổi, dồn tất cả sức mạnh để bảo vệ mạng sống của chính mình!"

"Mọi người có biện pháp gì không?"

Ở đây còn có Trần Tinh, Hạ Trùng, Bích Hổ, tiểu đội hai bác sĩ, người phụ nữ phong cách Gothic và với tiểu đội ba người của người đàn ông đẹp đẽ kia.

Tổng cộng có mười một người, có ba người hệ nhện.

Ngoài ra có tám người có năng lực của riêng mình, hơn nữa còn được phát triển đến trình độ cao.

Lẽ ra nhiều người có năng lực như vậy đủ để đối phó với nhiều tình huống.

"Không thể nào!"

Người đàn ông đẹp đẽ cầm khăn tay đột nhiên cười nói: "Nhiều năng lực hơn nữa cũng không thể."

Đối diện với ánh mắt mọi người hắn nhẹ nhàng nói: "Chúng ta không thể đối đầu chính diện con quái vật đã đạt đến trình độ này, điều này nói rõ năng lực tinh thần của nó đã vượt xa chúng ta nhiều, với sự chênh lệch trước mắt thì những đặc tính của năng lực khác có thể bị quét sạch."

"Một giọt thuốc độc bỏ vào trong rượu cũng đủ để chết người."

"Bỏ vào trong nước trong chậu nước cũng có thể khiến cho những người uống xong đau bụng."

"Nhưng nếu như giọt chất độc bỏ vào trong một con sông hay thậm chí là trong biển thì sao?"

Anh ta hạ tông giọng, cầm khăn màu trắng che miệng mình làm cho giọng nói trở nên mơ hồ giống như đang cười tự giễu: "Bây giờ chúng ta đang đối mặt với con quái vật này, ở một mức độ nào đó thì nó chẳng khác gì mấy giọt thuốc độc..."

Bác sĩ đáp lời: "Cho vào trong hồ nước."

Nói xong anh ta liếc mắt nhìn quái vật nói: "Có lẽ nó vẫn chưa đến trình độ như nước biển, dù sao biển cũng lớn vậy mà…”

Bọn họ chấm dứt đoạn đối thoại, sau đó tuyệt vọng nhìn con quái vật, lúc này con quái vật vẫn đang yên lặng.

Nó lẳng lặng cúi thấp đầu, xung quanh nó là từ trường gấp khúc có thể thấy bằng mắt thường, lúc này từ trường gần như biến mất lại dần kéo về từ khắp bốn phương tám hướng, rồi tập hợp ở bán kính mười mét xung quanh nó nhưng không khuếch tán.

Mà Triệu Sĩ Minh đang đứng trong phòng kính sau lưng nó vội vàng gõ từng thiết bị.

"Bắt đầu tự kiểm tra..."

"Hình như tôi vô tình bị ảnh hưởng một ít..."

"Đặc điểm thể chất, chóng mắt, đau nhói, mất khống chế tinh thần..."

"Cả người như kiến bò, từng lỗ chân lông như có một con sâu đục khoét..."

"Có phải vì năng lực của tôi không bằng anh cho nến mới có phản ứng dữ dội như vậy đúng không?"

"Nhưng và lúc đầu còn có thể nhịn được..."

Sau khi lẩm bẩm một mình ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cái mũ bằng đồng trên đầu làm ông ta trông hơi buồn cười.

Trong đôi mắt dưới mũ bằng đồng, tròng đen đã co lại, lỏng trắng đỏ ngầu trông cực kỳ quái dị.

Nhưng chính ông ta không nhận ra điều đó, ông ta nhìn những người có năng lực ở cửa phòng thí nghiệm, giọng nói hơi phấn khích:

"Cho nên thí nghiệm sức mạnh vật lý của các vị thần tiếp tục!"

Âm thanh vừa phát ra con quái vật ngẩng đầu lên."

Sáu con mắt ở hai bên đầu cùng nhắm lại rồi chợt mở ra.

Từ trường tinh thần gấp khúc bao vây trong phạm vi mười mét của cơ thể nó nháy mắt khuếch tán ra gần như là vô tận.

"Đùng..."

Nhưng ngay khi con quái vật vừa nhìn lên, một người có năng lực hệ nhện cảnh giác ném hai quả lựu đạn Plasma, anh ta không dám ném thẳng vào con quái vật vì sợ mình sẽ bị năng lực của con quái vật ảnh hưởng nên chỉ ném lựu đạn trước mặt mình.

Quả lựu đạn được ném vào của phòng thí nghiệm đang hé mở sau đó lăn trên đất theo một cái rãnh về phía trước.

"Đùng."

Ánh sáng điện nổ tung, vị trí, thời gian, tốc độ đều vừa đúng lúc.

Đường kính cột điện khoảng ba mét giống như bức tường thành tạm thời phong tỏa từ trường tinh thần của con quái vật đánh tới.

Tất nhiên chỉ là tạm thời.

"Ai có thể đối phó cục diện trước mắt không?"

"Giờ không phải là lúc để tán gẫu, nếu còn muốn tán gẫu thì sẽ chết, cậu muốn xuống dưới đó nói chuyện sao?"

Có người nóng nảy tức giận hét lên.

"Giờ chỉ có đội trưởng Hạ Trùng."

Người đàn ông đẹp đẽ nhìn Hạ Trùng, bình tĩnh nói: "Đến lúc này chỉ có thể là cô mới có hy vọng mở cửa rời khỏi đây."

"Cho nên chúng tôi mới quay lại cứu cô."

"Dùng mạng mọi người đổi lấy cơ hội trốn thoát cuối cùng là cách tốt nhất."

Hạ Trùng đột nhiên ngẩng đầu, siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm nhỏ rồi lại vô lực buông ra.

"Vô dụng thôi, tôi không mở được cửa..."

"Sau khi tôi đối đầu với con quái vật khổng lồ ghê tởm đó tôi không còn khả năng mở cửa nữa, nếu ép buộc tôi mở cửa lúc này chỉ có thể mở ra được vực sâu, nếu mang theo mọi người mở cửa thì tất cả sẽ rơi xuống đó."

"Mọi người cảm thấy mọi người cùng rơi xuống vực sâu hay sống dở chết dở thì tốt hơn?"

Hạ Trùng yếu ớt ngẩng đầu: "Hay là bây giờ trực tiếp giết chết con quái vật có phải tốt hơn không?"

Xung quanh trở nên yên lặng hơn.

Âm thanh răng rắc vang lên từ phía sau của những xúc tu giống như con trăn khổng lồ đập xuống đất lao về phía họ.

Con quái vật trước mặt nhanh chân bước lên, sức mạnh tinh thần quét sạch những tàn dư còn lại của quả lựu đạn để đi về phía họ.

"Thình thịch, thình thịch."

Cường độ tim đập nhanh, không khí thành từng lớp gợn sóng nhỏ nhanh chóng đến gần bọn họ.

Cảm giác tuyệt vọng bao trùm.

"Xem như chúng ta đang chơi đi..."

Trên mặt bác sĩ lộ ra nụ cười hưng phấn cầm chặt dao giải phẫu nhìn mọi người: "Xem xem ai là người chết trước..."

"Ai chết sau làm chó..."

Mọi người sững sờ, kỳ lạ nhìn bác sĩ.

Sau đó bọn họ đều bị dao động...

"Chờ chút..."

Đúng lúc này một giọng nói yếu ớt cất lên: "Lát nữa chơi có lẽ còn có một cách..."

"Đùng" "Đùng" "Đùng"

Đột nhiên ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang.

Bích Hổ nuốt nước miếng một cái, lần đầu tiên được nhiều ánh mắt nhìn như vậy có chút không tự nhiên.

Những người có chút khó hiểu, người đàn ông đến từ Thanh Cảng hình như chỉ là hệ nhện bình thường.

Nếu xét về phát triển năng lực còn không bằng nữ đội viên của Hạ Trùng, lại đang lúc đối mặt với quái vật cường đại như vậy bao nhiêu đội trưởng đều bất lực, một người bình thường như gã thì có thể làm gì?

Bích Hổ thở dài tuyệt vọng.

Sau đó đôi mặt với con quái vật giống như đang thích nghi với cơ thể của mình đi tới từng chút, gã hít thở sâu một cái.

Một lát sau đột nhiên gã lớn giọng kêu to:

"Đội trưởng cứu tôi..."

Đột nhiên, tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.

Là như vậy?

Nhưng ngay khi đôi mắt của họ kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy như thể có thứ gì đó đang chấn động.

Ban đầu họ nghĩ đó là tiếng bước chân của con quái vật đang đi về phía trước hoặc tiếng của những chiếc xúc tu dày cộp và đáng sợ đó đang cố gắng lách qua hành lang, nhưng sau khi xác định kỹ họ chợt nhận ra âm thanh phát ra từ đâu chợt nhìn lên.

"Ào..."

Trần nhà phòng thí nghiệm đột nhiên xuất hiện những mảng bụi, bùn cát trộn với kính và bê tông rồi đổ sập.

Sau đó có một bóng người nhảy xuống từ lỗ hổng trên trần nhà.

Bòng người này đột ngột xuất hiện đặc biệt là cực kỳ đúng chỗ ngay trên đầu con quái vật.

"Đùng."

Người kia có thể giữ thăng bằng tốt hơn người bình thường đạp lên cái đầu mềm nhũn của quái vật đứng trên đó có chút mờ mịt quan sát cảnh tượng xung quanh, sau đó ảnh mắt rơi trên người Bích Hổ vẫn đang lớn tiếng gọi ở cửa phòng thí nghiệm.

"Là cậu gọi tôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận