Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1333: Bí mật của khóa học này (1)

Vấn đề này, khiến cho Lục Tân chợt giật mình tỉnh ra.

Trong đầu anh hiện lên rất nhiều những hình ảnh trong quá khứ, còn có những cảm xúc cực kỳ rõ ràng.

Ví dụ như lúc ở trong trại trẻ mồ côi, anh luôn trong trạng thái không thể hiểu được tâm trạng của người khác, lần đầu tiên cảm nhận được thống khổ, lần đầu tiên cảm nhận được áy náy, bởi vì sợ hãi mà nỗ lực học tập của người khác, những năm tháng nỗ lực quá mức làm cho bản thân trở nên chán chường, chúng nó cũng sẽ chậm rãi trở nên rõ ràng…

“Vấn đề sức mạnh của người khác, là làm sao có thể phá vỡ cực hạn, tiến vào bậc thang thứ năm.”

Giáo sư Bạch ôn tồn dặn dò, nói: “Mà cậu, vốn dĩ đã nằm trên bậc thang số năm rồi, thậm chí còn có được một số đồ vật siêu việt ở bậc thang số năm nữa, cho nên, cậu chỉ cần để cho bản thân hiểu thật rõ ràng bậc thang thứ năm, để có thể tạo ra tinh thần nội tại càng tốt hơn nữa.”

“Thứ mà cậu bắt buộc phải hiểu được, mỗi người đều có tinh thần nội tại của mình.”

“Chỉ cần bên trong tinh thần của cậu đủ mạnh mẽ, đủ kiên định, vậy cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị sai hỏng, có thể nắm giữ được sức mạnh tinh thần càng cường đại hơn.”

“Bên trong tinh thần, là chỗ dựa vào duy nhất để chống lại ô nhiễm.”

“Mà thần tính, cũng là một loại ô nhiễm.”

“Cho nên…”

Ông ta cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Lục Tân, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng cổ vũ khích lệ: “Đừng sợ hãi bất cứ một điều gì cả, cũng đừng sợ hãi sức mạnh thần tính khủng bố sẽ hủy hoại cuộc sống của cậu, cũng đừng sợ hãi bản thân cậu sau này sẽ biến thành dáng vẻ xa lạ đến mức chính cậu cũng không nhận ra bản thân mình, càng không cần lo lắng sự truy đuổi của bản thân đối với thần tính, sẽ làm cho bản thân mất đi phần nhân tính mà bản thân không dễ dàng với có được này…”

“Nhân tính và thần tính, không phải bên này giảm rồi bên kia tăng, chúng nó hỗ trợ lẫn nhau.”

“Chỉ có nhân tính càng trở nên lớn mạnh hơn nữa, mới có thể chịu tải được sức mạnh của thần không có điểm cuối…”

Những lời giáo sư Bạch nói, khiến cho trong lòng Lục Tân trong nháy mắt sinh ra sự mơ hồ vô tận, chợt lại có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Anh đột nhiên sinh ra một cảm giác thật quái dị.

Giáo sư Bạch dường như thực sự có thể nhìn thấu được nội tâm của anh, nhìn ra sự mơ hồ thật sâu bên trong anh, có một số vấn đề, cho dù là chính bản thân mình, trước kia cũng không có cách nào thấu hiểu triệt để được như thế, nhưng vào lúc này, lại bởi vì những lời mà ông ta nói, lại được đẩy ra lớp sương mù một cách chậm rãi…

Thật sự đơn giản như vậy sao?

Đúng vậy.

Có một số vấn đề, bản thân mình thực sự không hiểu được.

Nhưng khi người khác đến nói với anh, bản thân anh sẽ ngay lập tức hiểu ra, quả thực chính là như thế này.

Một đáp án sai lầm sẽ không khiến cho bản thân mình cộng hưởng đến như thế.

Vào thời điểm giáo sư Bạch nhẹ nhàng vỗ lên vai anh, mang đến cho anh một ánh mắt cổ vũ, Lục Tân thậm chí có một loại cảm giác xúc động xưa nay chưa từng có, thật giống như là sự nỗ lực từ trước đến nay của bản thân, cuối cùng cũng đã có được sự khẳng định từ người khác, bản thân anh vẫn luôn không có cách nào đi kể lể với người khác vì nỗi khổ và mê mang của mình, cuối cùng cũng có thể gặp được một người có thể hiểu thấu tất cả những điều ấy, hơn nữa còn cười cười cùng mình thảo luận nữa…

Giờ khắc này, đôi mắt của anh có hơi ươn ướt.

“Các vị, ngay vào lúc này, tôi mời mọi người đến đây, những lời muốn nói cũng chỉ có như vậy mà thôi.”

Mà vào thời điểm Lục Tân đang cảm động, và không khống chế được mà rơi vào trong suy tư, giáo sư Bạch một lần nữa quay trở về bục giảng, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người bên trong giảng đường, ông ta nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi cũng biết rằng, những việc này, có lẽ sẽ làm cho mọi người cảm thấy khủng hoảng nhất định, hoặc là mơ hồ, hoặc là tự hoài nghi về giá trị của bản thân mình, nhưng tôi rất hy vọng, mọi người có thể nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, tìm kiếm chân lý ở bên dưới Mặt Trăng Đỏ.”

“Vị nghiên cứu viên thiên tài kia có để lại ba lời tiên đoán, rằng thần sẽ không bỏ qua cho những con người còn dư lại, đó là bởi vì một số thay đổi một khi đã bắt đầu, thì chắc chắn không thể nào dừng lại hoàn toàn, cũng giống như bão lớn sẽ không vì lời cầu nguyện của mấy con kiến, mà thay đổi hướng chảy của bản thân nó…”

“Thế nhưng tôi càng mong muốn mọi người có thể hiểu được, vào thời điểm trước khi bão lớn đến nhà, chúng ta tuyệt đối sẽ không thể buông xuôi hy vọng, chấp nhận số phận, cho dù chỉ là một giây…”

“Tôi tin tưởng rằng thế giới vặn vẹo bên dưới Trăng Đỏ của chúng ta, nhất định có thể nghênh đón hy vọng cuối cùng.”

“Vì thế, chúng ta đều cam tâm dâng ra tất cả.”

Nói xong hết những lời đó, ông ta nhẹ nhàng khép giáo trình nằm trên bục giảng của mình lại.

Sau đó, ông ta quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, nhẹ nhàng gật gật đầu, rồi xoay người, chậm rãi đi ra khỏi giảng đường.

Mãi cho đến khi bóng hình của ông ta hoàn toàn biến ở đằng sau cánh cửa phòng. Bên trong giảng đường xôn xao kia, mới bỗng nhiên có người hiểu ra điều gì.

Có chút kích động mà đứng lên, hướng về phía cửa ra vào của giảng đường, nhẹ nhàng khom mình một cái.

Chợt càng có nhiều người hiểu ra gì đó, sôi nổi đứng dậy, khom lưng về phía cửa ra vào giảng đường.

Cho dù là những thứ mà ông ta nhắc đến đều làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Cho dù ông ta chỉ chỉ ra một số vấn đề bản chất cơ bản nhất.

Thế nhưng nhóm nghiên cứu viên đứng đây đều hiểu được, khóa học vừa mới diễn ra đây thôi, đã chia sẻ ra nội dung có giá trị như thế nào.

Lẳng lặng, lẳng lặng…

Bên trong những người đang khom lưng, Lục Tân cũng bỗng nhiên phản ứng lại.

Anh đứng lên thật mạnh, thế nhưng lại không hề khom lưng, mà là trong đầu luôn không ngừng hồi tưởng lại những lời mà lúc nãy giáo sư Bạch vừa mới nói với bản thân, hồi tưởng lại thần thái của ông ta khi nói với mình những lời đó, cùng với ánh mắt ấm áp tràn ngập sự tán thưởng khi ông ta nhìn mình nữa.

“Giáo sư Bạch…”

Anh bỗng nhiên run rẩy mở miệng: “Giáo sư Bạch ngày thường, có hút thuốc không?”

Giọng nói của anh tương đối vang dội, ngay lập tức hấp dẫn rất nhiều người, mọi người đều có chút mơ hồ mà nhìn anh.

“Hút…”

Có người kịp phản ứng lại, là Hàn Băng, nhanh chóng nhìn Lục Tân trả lời: “Thỉnh thoảng ông ấy cũng có dùng loại tẩu gà được chế tạo từ sợi khói đặc biệt.”

“Không, không phải cái tẩu thuốc đâu…”

Lục Tân vội la lên: “Chính là cái loại thuốc lá vô cùng bình thường, giá rất rẻ này…”

Biểu cảm sốt ruột của anh, còn có những vấn đề mà anh đặt ra, khiến cho rất nhiều người rơi vào mê mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận