Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 427: Hắn không được tốt đẹp (1)

Lục Tân đứng dậy đi ra phía sau cửa, thấy trong bồn lớn màu đen có một nửa thùng nước sạch khá nhỏ.

Lục Tân nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó lấy ra chiếc nồi nhỏ của anh đặt ở trong phòng.

Lục Tân đi ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài ngôi nhà có một dãy hàng rào làm bằng gỗ đã mục nát hết rồi, không hề có chức năng ngăn cản và bảo vệ gì nữa cả, còn không bằng bỏ đi, Lục Tân thấy vậy thì lập tức tháo xuống một bó gỗ, đạp gãy từng cái một sau đó ôm vào trong phòng.

Lục Tân cầm lấy chiếc bật lửa zippo để đốt củi, sau đó lại đổ một chai nước vào trong cái nồi nhỏ, từ từ nấu sôi.

Sau khi làm xong những thứ này, Lục Tân đi lại xe và tháo bộ lọc nước xuống, rồi đổ nước của bà lão vào trong máy và dùng chai nước của Lục Tân hứng nước chảy ra ở phía dưới.

Mặc dù là người mới ra khỏi thành phố lần đầu nhưng mà Lục Tân cũng sẽ không đến mực trực tiếp dùng luôn nước của người ở bên ngoài để nấu ăn.

Lỡ như bị ngộ độc thì làm sao?

Phải dùng máy lọc nước của thành phố Thanh Cảng lọc qua thì mới có thể yên tâm uống được.

Nói thật thì cho dù bên trong nước có độc hay là có sạch sẽ đi nữa thì độc ở bên trong cũng bị lọc sạch rồi.

Máy lọc nước của thành phố Thanh Cảng đặc chế không phải là thứ mà một điểm tập trung nho nhỏ có thể tưởng tượng được.

Tiêu chuẩn kỹ thuật của cả hai bên là không cùng một trình độ được.

“Rực rực rực...”

Củi vẫn lặng lẽ cháy, chẳng mấy chốc mà trên mặt nước đã xuất hiện những bong bóng nhỏ.

Lục Tân bóc túi ni lông bên ngoài gói mì ra, bỏ vào trong nồi một miếng, sau đó nhìn về phía bà lão và đứa con nít kia thì lại ném thêm một miếng nữa.

Lục Tân lấy ra đôi đũa luôn mang theo bên mình ra và đảo đều, sợi mì khô lúc trước đã nhanh chóng biến thành những sợi mì mềm mại.

Sau đó Lục Tân lại lấy ra một hộp thịt bò đóng hộp khác, đổ tất cả vào trong nồi.

Mùi thơm của mì gói được nấu chín và mùi thơm của thịt bò hộp hòa quyện vào nhau, nhìn rất đậm đà và hấp dẫn.

Đứa con nít kia vẫn luôn co ro ở trên giường, nhưng mà ánh mắt của nó lại nhìn chằm chằm vào nồi mì.

Khi Lục Tân lại dùng đũa khuấy mì thêm chút nữa thì mùi thơm phức lại càng tỏa ra mãnh liệt hơn, cuối cùng đứa con nít kia cũng không nhịn được nữa.

Đột nhiên, đứa con nít kia lại nhảy từ trên giường xuống, mang theo một làn gió lớn.

Chỉ trong một cái chớp mắt, đứa con nít đó đã đến trước cái nồi, sau đó nó định đưa tay ra cầm lấy cái nồi.

Nhưng lần này nó lại không thành công chạm vào được cái nồi, Lục Tân đã bắt lấy cổ tay của nó, giữ cho nó không động đậy.

Đứa con nít đó trở nên hằn học và nhe răng ra với Lục Tân.

Răng nó lởm chởm, đôi mắt co lại, bàn tay nó thì co quắp lại và méo mó, móng tay thì vừa đen vừa nhọn.

Với khoảng cách gần như vậy thì khuôn mặt của nó trông vừa đáng sợ vừa kỳ lạ.

“Anh à, nó thật sự rất phiền phức, tại sao chúng ta lại không đem nó đi...”

Em gái anh đứng một bên cạnh, ánh mắt con bé ở trong bóng tối phát ra ánh sáng, nhỏ giọng nói.

Nhưng Lục Tân không đồng ý với em gái, cũng không hề bỏ qua cho đứa con nít kia, chỉ là ánh mắt của anh và sắc mặt của anh từ từ trầm xuống.

Đối diện với ánh mắt của Lục Tân, đứa con nít đột nhiên cũng cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt kỳ lạ kia cũng biến mất, hình như nó rất là sợ hãi.

Vừa nói chuyện thì Lục Tân vừa buông cổ tay của đứa bé kia ra, đứa con nít kia sợ hãi nên lùi về sau.

Lúc này Lục Tân cũng mới phát hiện ra tay chân của nó cũng bị biến dạng, một bên dài một bên ngắn, không biết có phải do sinh ra đã thế không mà bên phía chỗ ngắn bị uốn cong thành một hình dáng kỳ quái, thắt lưng cũng không được tự nhiên, eo cũng bị nghiêng giống như những người dân ở ngoài kia, chẳng qua là nghiêm trọng hơn.

Dưới cái nhìn của Lục Tân, đứa con nít kia chạy lại bên giường, sau đó mò lấy ra một cái bát lớn.

Lục Tân nhíu mày một cái rồi nói: “Cầm hai cái.”

Vừa nói Lục Tân vừa liếc nhìn bà lão.

Nhìn theo ánh mắt của Lục Tân, đứa con nít phải mất một lúc mới hiểu được Lục Tân nói cái gì.

Đứa con nít kia lại thò tay vào lấy ra thêm một cái bát nữa.

Lục Tân vẫy tay gọi đứa con nít kia mang bát lại gần anh, sau đó Lục Tân dùng đũa gắp mì từ trong nồi vào bát, gắp thêm cả thịt bò.

“Thơm chứ?”

Trong khi đang gắp mì thì Lục Tân nhìn sang đứa con nít đang vô cùng thèm ăn đến mức chảy cả nước miếng, trên mặt anh lộ ra nụ cười:

“Nấu lên như vậy thì ăn mới ngon, nhưng mà bây giờ vẫn còn hơi nóng, nếu như em mà ăn giống như cách ăn lúc nãy thì không được đâu... Đây, đưa qua một bát cho bà lão của em đi, sau đó muốn ăn thì cùng nhau ăn chúng... Hai người cứ dùng bát này đi, anh sẽ ăn ở trong cái nồi này cũng được...”

“Đừng có lấy tay ăn trực tiếp, ăn mì thì phải dùng đũa, nó có hai chiếc ...”

Đứa con nít kia nhìn nụ cười của Lục Tân thì có chút xấu hổ, trên mặt nó không còn vẻ hung dữ và kỳ quái nữa, chỉ là có chút sững sờ.

Sau khi chia mỳ sang hai bát thì Lục Tân đổ thêm một ít nước cho hai người kia sau đó chuẩn bị ăn phần mì còn lại ở trong nồi.

Đúng lúc này thì một giọng nói có vẻ hơi khó khăn vang lên: “Cậu đi...”

Lục Tân vừa gắp mì lên miệng thì nghe thấy giọng nói nên hơi sửng sốt, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Bà lão đang ngồi ở đầu giường hai tay ôm lấy mặt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Tân, do ánh đèn không đều nên nhìn mặt bà lão có chút âm trầm.

“Đồ đạc có thể để lại, còn cậu đi đi.”

Giống như là bà lão tưởng rằng Lục Tân không nghe rõ cho nên bà lão lại nói lại một lần nữa.

“Tại sao?”

Lục Tân đặt nồi xuống, có chút không hiểu nên hỏi: “Cháu đã mời mọi người ăn mì rồi, vậy mà bà lại bảo cháu đi đi sao?”

Bà lão đối với câu hỏi chỉ trích của Lục Tân thì không hề có một chút áy náy nào xuất hiện lên trên mặt.

“Cậu đi đi.”

Khuôn mặt của bà lão càng trở nên u ám, lại bị ánh đèn chiếu vào lại càng thâm trầm hơn, giọng nói cũng có chút kỳ lạ:

“Nếu không đi nữa thì cậu sẽ không đi được đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận