Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 596: Thành phố quái vật (2)

Cho dù như thế nào thì tạm thời họ cũng đã thoát ra được sự khống chế của loại sức mạnh vặn vẹo này.

Đầu óc giống như người chết đuối, tạm thời trở nên tỉnh táo lại.

“Dùng hết tất cả biện pháp để bỏ trốn…”

“Mau chạy về trạm canh gác phía trước báo cáo lại, chuyện này đã mất khống chế, nâng cao cấp bậc nguy hiểm…”

Hạ Trùng là người tỉnh táo lại đầu tiên, ngay khi tỉnh lại cô ấy đã lớn tiếng kêu gọi, đồng thời nhào về phía trước.

“Người nên đi là cô…”

Một bàn tay tinh tế trắng nõn cầm cánh tay Hạ Trùng, đó chính là người đàn ông xinh đẹp vội vàng vọt lên kia, một tay anh ta rũ xuống nắm chặt cánh tay chảy máu, nhíu chặt mày, rồi cố gắng dùng khăn tay lau sạch, nói to:

“Năng lực của chúng tôi không đủ để chạy đi, chỉ có cô mới có hy vọng chạy thoát…”

Bởi vì lúc này mọi người vẫn còn hơi ù tai, vì thế bọn họ hét thật to lên theo bản năng.

Bác sĩ liên tục gật đầu, vừa rồi anh ta rồi cố ý nhắc Hạ Trùng, cũng là vì nguyên nhân này.

“Tôi cũng không còn sức mạnh mở cửa…”

Hạ Trùng vô cảm gào to lên: “Hơn nữa, mấy người không còn sức mạnh để ngăn cản phía sau.”

Cô ấy vừa nói vừa vọt lên trước, ném khẩu súng đang cầm trong tay sang một bên, bàn tay trắng nộn siết chặt thành hai cú đấm đặt trước ngực.

“Tránh ra… Tránh ra…”

Xào xào……

Có một sức mạnh vượt qua khả năng nhận biết của người bình thường xuất hiện bên cạnh cô ấy.

Chớp mắt, những người xung quanh đều cảm nhận được bên cạnh Hạ Trùng xuất hiện một khe nứt không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng lại có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt.

Nhưng ngay sau đó, khe nứt không nhìn thấy kia đã xuất hiện những đợt sóng tinh thần đáng sợ, tựa như có một thứ gì đó đang bò ra từ kẽ nứt kia, xuất hiện bên cạnh Hạ Trùng, rồi sau đó bộc phát ra sức mạnh đáng sợ.

Loại sức mạnh này lập tức đẩy những đồng đội của cô ra ngoài cánh cửa phía sau, kéo ra một khoảng rất xa.

Ngay sau đó, Hạ Trùng siết chặt hai nắm tay dẫm mạnh lên ủng quân đội, phóng nhanh về phía phòng thí nghiệm.

“Thì ra cô ta là người có năng lực Vực Sâu…”

Trần Tinh và Bích Hổ cũng ngã ra rất xa, Trần Tinh quay đầu lại, sắc mặt có hơi ngạc nhiên.

Sau đó, cô ta không nói nhiều nữa mà lập tức cùng mọi người xông về cuối hành lang, chạy vọt về con đường lúc này đã đi vào.

Phòng thí nghiệm, Triệu Sĩ Minh ngồi trong phòng làm bằng thủy tinh, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn con quái vật đầy xúc tua ở bên ngoài.

Dáng vẻ chật vật bỏ trốn của đám người có năng lực làm ông ta nảy sinh một khoái cảm chênh lệnh về thực lực.

Từ khi ông ta làm nghiên cứu tới nay, lần đầu tiên ông ta đối diện với sức mạnh của những người có năng lực mà không hề sợ hãi, mà chỉ cảm thấy buồn cười.

Ông ta không biết có phải bản thân mình lúc này đã chịu ảnh hưởng nào đó hay không, ông ta đứng cách bức tường bằng thủy tinh thật dày, thưởng thức con quái vật bò ra khỏi hồ, từ từ đội mũ giáp làm bằng đồng được cắm đầy dây cáp điện, sau đó gân cổ phá lên cười:

“Vì sao các người lại vội vã bỏ trốn như vậy?”

“Là muốn nói cho viện nghiên cứu sao?”

“Tôi sẽ tự mình nói cho bọn họ, tôi sẽ lập tức nói cho bọn họ…”

“Nhưng mà các người không được đi, các người đi rồi thì sẽ bại lộ sự thật tôi không phải bị ép làm thí nghiệm…”

Lúc hét lên những lời này, con ngươi của ông ta đột nhiên co lại, biến thành một chấm nhỏ giống như lỗ kim.

Đồng thời vào lúc này, con quái vật kéo cơ thể màu xanh đậm và đám xúc tua đang bám trên thành hồ nước, sáu con mắt trên phần đầu đồng loạt chớp nhẹ, sau đó hơi điều chỉnh lại tiêu điểm, nhắm thẳng vào Hạ Trùng đang vọt nhanh về phía phòng thí nghiệm.

“Ong…”

Ngay khoảnh khắc sáu con mắt nhắm lên người Hạ Trùng, một luồng tinh thần cực mạnh đã xuất hiện.

Nó giống như là cơn thủy triều vô hình lập tức phóng đến trước mặt Hạ Trùng.

Phía sau Hạ Trùng cứ như có thứ gì đó vọt đến trước người cô ấy, đồng thời tạo ra một làn sóng uốn éo.

Dưới hai làn sóng sức mạnh ập vào người, phần mũi Hạ Trùng lập tức trào máu, cô ấy ngã xuống bay ra ngoài.

Ngay cả luồn sức mạnh tinh thần bên cạnh cô ấy cũng lập tức bay tán loạn.

“Các người chỉ là một đám hoang tưởng, thậm chí còn chẳng hiểu rõ về sức mạnh của mình, liều mạng có ích gì chứ?”

Có lẽ Triệu Sĩ Minh sẽ không biết được dáng vẻ của mình lúc này thế nào đâu.

Tròng đen trong mắt đã teo lại chỉ còn một chấm cực nhỏ, phía trên tròng trắng mắt có từng đường tơ máu hiện lên giống như con giun.

Dường như ông ta muốn dùng miệng lưỡi điêu luyện lý trí mà ông ta kiêu ngạo để nói chuyện, nhưng thực tế ngay cả chính ông ta cũng không biết, lúc này giọng nói của ông ta đã trở nên lành lạnh, hơn nữa còn cả những từ ngữ mãnh liệt điên cuồng coi thường con người không thể nào che giấu được.

Ông ta hơi nâng tay lên.

Vào lúc này, con quái vật kia cũng hơi giơ tay và những xúc tua trên người lên.

Xào xạc…

Trong nháy mắt, khắp nơi trong thành Thủy Ngưu đột nhiên vang lên tiếng vang nặng nề, giống như có một con mãng xà bay nhanh trên mặt đất.

Rất nhiều nơi trong thành Thủy Ngưu, nhất là gần tòa nhà cao tầng này có che giấu rất nhiều quái vật.

Đó là một con quái vật có rất nhiều xúc tua quái dị, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện trong cơ thể nó có rất nhiều hình người đầy máu me.

Vốn đám huyết nhục này luôn tỏ vẻ sợ hãi những người có năng lực, nó cũng không dám điên cuồng phát động tấn công họ. Hơn nữa khi tiểu đội người có năng lực của thành chính và thành Thanh Cảng vọt vào trong phòng thí nghiệm, thì họ đã sớm tiêu diệt không biết bao nhiêu đống máu thịt quái dị ngày ngoài các phòng, và cả hành lang…

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên tất cả những đống máu me quái dị kia lập tức xuất hiện dấu vết của sự sống.

Sau đó chúng giống như con rắn to lăn bò vặn vẹo trên mặt đất, cho dù có một ít bị thiêu thành tro, cũng có một ít nảy sinh từ mầm từng mầm thịt, sau đó chúng lại dựa vào bản năng của sinh vật mà bắt đầu bò về phòng thí nghiệm.

Trần Tinh và nhóm người có năng lực đến từ thành Chính mới vừa vọt đến cuối hành lang, có dự định lao ra ngoài đồng loạt dừng bước lại.

Tất cả họ đã nhìn thấy từ các hành lang và trong các phòng đã xuất hiện lúc nhúc rất nhiều xúc tua và quái vật.

Những con quái vật này đang chen chúc đầy những con đường mà họ có hy vọng sẽ trốn thoát được.

“Bịch” “Bịch” “Bịch”

Cùng lúc đó, ở bên ngoài, ánh trăng máu lẳng lặng chiếu xuống tòa thành Ngưu Thủy bị bỏ hoang.

Khắp nơi vang lên tiếng động ầm ỹ, từng cái xúc tua thô to dữ tợn bao phủ khắp các ngõ vươn mình ra từ trong bóng tối.

Chúng nó giơ cao lên, giống như duỗi cơ thể chạm đến ánh trăng.

Ầm ầm ầm…

Từng tòa nhà cao lớn từ từ đổ xuống, bùn đất bay lên đầy trời, bên trong đống bùn đất chính là máu thịt màu đỏ, giống như bọt nước điên cuồng trào dâng. Tòa thành vứt đi này, ngay lúc này đã được thức tỉnh, biến thành một tòa thành quái vật.

Ở phướng đông cách thành Ngưu Thủy mười dặm, tiền tuyến quân đội xử lý ô nhiễm của thành Chính.

Một ông cụ có đầu tóc hoa râm nhẹ nhàng đặt kính viễn vọng xuống, ông ta đã có thể nhìn thấy rõ tòa thành quái vật kia.

“Nói với bên trên!”

Ông ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, nói: “Chúng ta… Bọn họ đã thành công.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận