Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 294: Dẫn dắt thành công (2)

"Cảm ơn, cảm ơn…"

Lục Tân vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó nói: "Tôi muốn nhờ cô giúp tôi hỏi thăm một khu đất ở Thành phố vệ tinh số 2, ở khu vực núi Thanh Nham phía đông của thành phố, nơi đó dường như có rất nhiều biệt thự đơn lập, rất rộng rãi và cũng có vườn và bể bơi nhỏ..."

Lúc nói, anh cũng có chút ngượng ngùng: "Giúp tôi hỏi xem, có thể mua một nơi như vậy và giá bao nhiêu..."

"Ừm... nếu được thì không biết có được bớt không..."

"Được rồi, tôi nhớ rồi, tôi sẽ hỏi kỹ giúp anh, yên tâm đi!"

Hàn Băng nhanh chóng đồng ý.

"Cảm ơn cô nhiều..."

"Nên mà..."

"Có lẽ cô đã giúp tôi làm rất nhiều chuyện ngoài công việc, thật sự cảm ơn."

"Hì hì, tôi vui mà..."

Như thường lệ, Lục Tân cúp điện thoại sau một loạt những lời khách sáo.

Vứt điếu thuốc đã đốt đến đầu mẩu thuốc, Lục Tân hít một hơi thật sâu, kìm nén ý muốn nhảy dựng lên và hét lên.

"Bọn họ không còn phản đối chuyện mình vào thành phố chính, cũng như không từ chối đơn xin gia nhập giai đoạn hai mình nộp lên..."

Sau khi phấn khích, anh cũng đã nắm được tổng thể tình hình hiện tại...

... Vậy là sự dẫn dắt của mẹ đã thành công?

Sự sắp đặt của bà quả nhiên đã khiến cho “những người bạn” của mình bớt cảnh giác hơn với mình.

Ngay từ khi bắt đầu đề ra kế hoạch “giai đoạn hai” và để mình nhìn thấy bản báo cáo được đặt trong tủ khóa, mẹ dường như đã cố ý sắp đặt một số chuyện, cho nên từ vụ việc “bắt hồn ma”, người nhà rất ít khi xuất hiện bên cạnh mình, ngay cả em gái cũng trở nên “ham chơi”, do đó hầu hết mọi hành động đều do mình tự mượn năng lực của “người nhà” mà hoàn thành.

Em gái thỉnh thoảng giúp đỡ chút ít, trong mắt người khác, việc đó hẳn cũng được cho là mình dùng “ý nghĩ” để hoàn thành.

Mẹ sắp đặt như vậy, hiển nhiên là có dụng ý riêng của bà.

Có thể sẽ có một số hiềm nghi lừa dối, nhưng giống như mẹ nói, điều này không tính là lừa dối mà chỉ là dẫn dắt.

Huống chi, bản thân Lục Tân cũng muốn bước vào giai đoạn hai một cách suôn sẻ.

Bởi vì quả thực anh cũng muốn tìm ra bí mật trên người mình rốt cuộc là gì...

Hít một hơi thật sâu, Lục Tân bước ra khỏi thang lầu chuẩn bị đi hỏi giá nhà.

Nhưng không ngờ, điện thoại vệ tinh đột nhiên lại vang lên.

"Nhanh như vậy đã hỏi xong rồi?"

Lục Tân cầm lên xem, nhận thấy không phải điện thoại cố định, tò mò bắt máy: "A lô?"

"Người anh em, quá tuyệt vời rồi, tôi quá cảm động..."

Vừa bắt máy, bên trong đã vang lên giọng nói phấn khích như muốn khóc của Bích Hổ: "Cậu biết không? Cuối cùng Bộ Tư Lệnh đã phê chuẩn cho tôi tham gia cuộc họp đào tạo nhân tài cấp cao, ha ha, Linda cũng sẽ ở trong buổi họp đó, trời ạ, cuối cùng tôi có thể gặp mặt Linda rồi, ổn định ổn định, sau khi gặp mặt, nếu trò chuyện tốt, về cơ bản có thể xác định mối quan hệ bước đầu..."

"Sau đó, tôi tiếp tục chịu đựng thêm một năm nữa là có thể vào thành phố chính sinh sống, mua một căn nhà, cưới Linda, sinh ba đứa con..."

"Chậc chậc chậc, ngày ngày canh giữ vợ trông con, không có việc gì kiếm một cô em ở bên ngoài..."

"Ha ha..."

Lời nói đột ngột này khiến Lục Tân sững sờ, lúc này mới để ý tới vừa rồi Hàn Băng cũng có nhắc tới cuộc họp này thì phải?

Trước đó phía trên đồng ý cho Bích Hổ tham gia cuộc họp này, đồng thời nói với gã rằng Thiết Thúy cũng sẽ đi, chính là cuộc họp này ư?

Nếu vậy thì Hàn Băng...

"Tốt lắm, tốt lắm, chúc mừng anh, có thể tôi cũng sẽ đi..."

Lục Tân vội vàng cười chúc mừng Bích Hổ, đồng thời nói ra chuyện của mình.

"Hức, cậu cũng đi à..."

Bích Hổ dường như hơi bình tĩnh lại, nhưng ngay sau đó lại trở nên hưng phấn: "Vậy chẳng phải chúng ta cùng chuyển từ tình yêu ảo trực tuyến sang tình yêu ngoại tuyến thực sao?"

"Vậy đóa hoa trong nhóm của cậu thì sao? Cô ấy sẽ đi chứ?"

"Cái này…"

Lục Tân thật đúng là có chút không chắc chắn.

Vừa rồi chỉ biết vui mừng, quả thực không có hỏi Hàn Băng chuyện này. Nhưng Thiết Thúy đi, cô ấy đi cũng rất thường tình?

Nhưng tuổi của Thiết Thúy rõ ràng là lớn hơn cô ấy một chút, có thể là cấp bậc cũng cao hơn.

Thiết Thúy có thể tham gia cuộc họp đào tạo nhân tài cấp cao như thế này, nhưng Hàn Băng thì không nhất định.

Nhưng nghĩ lại, Hàn Băng đặc biệt nhắc đến cuộc họp này, có phải cũng đang ám chỉ rằng cô ấy sẽ tham gia không?

Nếu là như vậy...

Lục Tân nhíu mày thật chặt: Lúc mình đi thì nên mặc gì đây?

Hẹn xong đến lúc đó cùng nhau đi, Lục Tân cúp điện thoại, suy nghĩ đến vấn đề rất quan trọng này, trở lại phòng làm việc.

Vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, đột nhiên nhìn thấy trưởng khoa, ban nãy không biết đi xuống dưới lầu làm gì, cười thân thiết tiến đến trước mặt mình, cười nói: "Tân à, tối nay tan làm, cậu đừng vội về nhà trước, có chuyện..."

"Hả? Có chuyện gì vậy?"

Lục Tân có chút khó hiểu.

Trong trường hợp không có nhiệm vụ để giải quyết, mỗi tối anh sẽ đến sở cảnh vệ để tiếp tục đào tạo.

Nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, anh không muốn xen vào, dù sao thì mỗi ngày cũng có trợ cấp hai trăm tệ...

"Là phó chủ tịch của công ty chúng ta tới tuần tra..."

Trưởng khoa tươi cười nhìn Lục Tân: "Với tư cách là nhân viên gương mẫu của tháng này, đồng thời là người được đề cử làm người phụ trách, tối nay phải đi ăn cùng..."

"Ồ."

Lục Tân vừa nghe là chuyện này thì lập tức đồng ý: "Được ạ, được ạ."

"Hè hè, tan làm lấy xe của tôi qua đó."

Trưởng khoa cười nói, sau đó vẻ mặt có chút bối rối, hạ giọng nói: "Nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ..."

"Suy cho cùng người ta là phó chủ tịch tập đoàn, buổi tối lúc ăn cơm, có thể... không mang theo súng được không?"

Lục Tân khó xử cau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận