Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1381: Oa Oa dị biến (2)

Lúc giáo sư Bạch đưa ra quyết định này cho mọi người, ở thành phố vệ tinh số hai trước cửa trường tiểu học Trăng Máu.

Mẹ nghe được câu trả lời của Lục Tân, đột nhiên cười.

Gương mặt bà rất thoải mái, thậm chí còn giống như đang dò hỏi: “Tìm được nội hạch của tinh thần rồi sao?”

Lục Tân gật đầu, thản nhiên nói: “Tìm được rồi.”

Mẹ tò mò hỏi: “Nói nhanh lên, đó là cái gì vậy?”

Lục Tân im lặng một lúc, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc ngại ngùng, nói: “Bây giờ có thể không nói đến những thứ này không?”

“Hả?”

Trên mặt bà càng ngày càng tò mò, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Sau đó bà nhẹ nhàng quay người nhìn về phía Thanh Cảng, thu hết tất cả tình huống vào mắt.

Đương nhiên bà cũng nhìn thấy những hỗn loạn to lớn ở Thanh Cảng lúc này, áp lực và sơ hở ở khắp mọi nơi, cả hành động của bọn họ. Bà nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: “Đến lúc này vẫn tiếp tục chống cự, không thể không thừa nhận những người này thật sự có ý chí.”

“Đúng vậy.”

Lục Tân gật đầu, trên mặt dường như có chút tự hào nói: “Xử lý những chuyện lớn như vậy con không có quá nhiều kinh nghiệm.”

“Có phải mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi không?”

“Đương nhiên.”

Mẹ khẽ khẽ gật đầu, nói: “Bà ta bày cạm bẫy ở trên trời, mẹ không dám đường đột đi lên.”

“Nhưng mà trên mặt đất, tại sao không thể sắp xếp một chút chứ?”

“Như vậy…”

“Là đến lúc nên để cho người dân Thanh Cảng một tín hiệu yên tâm rồi.”

Lúc mẹ nói ra những lời này, tất cả ánh mắt của mọi người ở Thanh Cảng dường như đều đang nhìn Oa Oa.

Mặc dù đã bị tinh thần áp lực lớn như vậy mặc dù lực lượng bảo vệ Thanh Cảng của cô ấy dường như đã bị những con quái vật tinh thần vô cùng vô tận kia cắn xé từng chỗ lớn nhỏ, Oa Oa cũng không từ bỏ.

Mặc dù cô ấy đã bị xé nát, trong mắt cũng bắt đầu nhỏ ra máu tươi, làn da nhẵn nhụi của cô ấy lúc này cũng mơ hồ xuất hiện những vết rách, giống như trên đồ sứ vậy.

Khóe miệng cô ấy hơi mím lại, giống như muốn khóc.

Trên nóc tòa cao tầng bỏ hoang, tiểu đội bảo vệ sốt ruột nhìn những cảnh này, còn có đám người giáo sư Bạch, trong lòng đều tan nát.

Bọn họ đều không đành lòng không muốn để Oa Oa chống đỡ như vậy nữa.

Nhưng Oa Oa vẫn cố gắng dụi mắt một cái, từ từ đứng lên. Tinh thần của cô ấy dường như có thể cảm nhận được, đang có vô số quái vật có hình dáng dọa người đang vọt vào trong Thanh Cảng, sau đó mang theo vẻ đáng sợ, sừng sững chạy về phía cô ấy.

Cô ấy cũng cảm nhận được, những trợ thủ vốn dĩ đang ở các thành phố vệ tinh xung quanh, hoàn toàn mất liên lạc.

Giống như có một năng lực mạnh mẽ hơn ảnh hưởng đến bọn họ, khiến cho bọn họ không những không thể bảo vệ những người dân ở thành phố Thanh Cảng như bọn họ đã từng nói, bảo vệ những người mà bọn họ đã từng nhìn thấy, bảo vệ cuộc sống của Thanh Cảng.

Mà còn khiến bọn họ bắt đầu phá hư cuộc sống này.

Oa Oa cảm thấy rất cô đơn, quay đầu nhìn về phía thành vệ tinh số hai một cái, sau đó im lặng cúi đầu.

Cô nhìn bàn tay mình, đứng lặng một thời gian.

Một lúc sau, áp lực tinh thần xung quanh lớn đến một trình độ cao nhất từ trước đến giờ, cô bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó từ từ ngẩng đầu, cơ thể nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, bay đến giữa không trung.

Lực lượng tinh thần bùng nổ, khiến cho cô ấy lúc này cực kỳ nổi bật.

Dường như toàn thành phố Thanh Cảng đều đang chăm chú ngắm nhìn cô ấy, đương nhiên cũng hấp dẫn tất cả sự chú ý của những con quái vật tinh thần.

Vô số móng vuốt tàn bạo tấn công lên phía không trung, chụp về phía Oa Oa.

Tinh thần của mỗi người dân Thanh cảng đều được kéo cao lên trái tim nhảy vọt lên cổ họng

Sau đó, trên phương diện tinh thần, bọn họ chứng kiến vô số những con quái vật gớm ghiếc ấy lao về phía Oa Oa, xé nát lực lượng tinh thần xung quanh cô ấy.

Lao về phía trước, đầu ngón tay muốn chạm lên người Oa Oa.

Không biết có bao nhiêu người đau khổ nhắm mắt lại.

“Rào rào.”

Thế nhưng, ngay một khắc sau đó, bỗng nhiên vang lên tiếng xích sắt chuyển động rõ ràng.

Loại âm thanh xích sắt này rõ ràng một cách đặc biệt, giống như trực tiếp chạm vào chỗ sâu nhất trong tinh thần của mỗi người.

Một khắc sau đó, hào quang như núi lửa phun trào, phóng thích ra ngoài từ trên người Oa Oa.

Trên người cô ban đầu vốn dĩ là chiếc váy màu đen, nhưng giờ khắc này lại bị loại ánh sáng này chiếu vào, biến thành màu trắng.

Một loại màu trắng tinh khiết.

Bên trong luồng ánh sáng trắng đó, Oa Oa nhìn về phía những con quái vật tinh thần đang vọt tới bên cạnh người cô.

Sau đó, xung quanh cơ thể cô bỗng hiện lên vô số những xích sắt.

Những sợi xích sắt màu trắng lúc nha lúc nhúc, kéo dài không ngừng về xung quanh.

Những chỗ xích sắt lướt qua, không biết có bao nhiêu con quái vật tinh thần, cũng mặc kệ có bao nhiêu con quái vật tinh thần kia, cho dù năng lượng cao cấp cỡ nào, tiếp xúc với loại xích sắt màu trắng này, trong nháy mắt phải bị xuyên thủng, bị đánh nát, phát ra những tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó tan biến trong không trung.

Những sợi dây xích màu trắng kéo dài vô tận trong không gian, trong nháy mắt đã quét qua vùng trời của Thanh Cảng.

Toàn bộ vùng trời của Thanh Cảng đều bị loại xiềng xích màu trắng này bao phủ, có chút cảm giác dương nanh múa vuốt.

Mà ở giữa những sợi xiềng xích này, cái miệng nhỏ nhắn của Oa Oa hơi hơi mím lại, ánh mắt kiên định.

Giống như một nữ vương đáng yêu.

Giờ khắc này, tầm mắt của tất cả mọi người ở Thanh Cảng đều bị hấp dẫn, sau đó bị luồng ánh sáng kia chiếu sáng.

“Cái đó là…”

Lục Tân đang ở thành phố vệ tinh số hai, lúc này cũng bỗng nhiên lấy làm sợ hãi, bất chợt quay đầu nhìn về phía mẹ: “Mẹ cho cô ấy à?”

“Lúc trước gặp cô ấy, con cho rằng mẹ thật sự chỉ đánh giá cô ấy, chứ không có quà gặp mặt à?”

Mẹ mỉm cười: “Mẹ đâu có nhỏ mọn như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận