Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1203: Ngươi đã vi phạm với pháp luật mà ta thừa nhận (2)

Hắn không có chút khẩn trương nào, biểu tình trên mặt lại có chút cổ quái, cười nói: "Loại phẫn nộ cấp thấp như ngươi ta có thể lý giải nhưng đoạn này của ngươi rõ ràng thiếu logic, nơi này chính là thành phố Hỏa Chủng, lãnh thổ của chúng ta, các ngươi mới là kẻ xâm nhập..."

"Như vậy, vi phạm pháp luật của ai?"

Thấy trong mắt hắn như có như không trêu chọc, Lục Tân hơi híp mắt, lại mở ra, nói:

"Quy tắc làm cho người ta không có đường sống, chắc chắn không cần phải tuân theo."

Anh vừa nói, vừa tiếp tục đi về phía trước, sắc mặt trở nên bình tĩnh mà kiên định: "Nếu như ngươi vẫn phải hỏi..."

“Ngươi vi phạm pháp luật mà ta thừa nhận!”

Trong lúc nói chuyện, anh đã bước về phía trước ba bước, toàn bộ phòng điều khiển rộng rãi, tựa hồ đều đã lấy anh làm trung tâm.

Ngay cả Hạ Trùng ở một bên cũng nhịn không được nhìn anh một cái.

Cô ta tựa hồ có chút ngoài ý muốn trước sự nghiêm túc của Lục Tân lúc này, nhưng cũng chỉ hơi liếc qua rồi lại nhìn ngay về phía trước giống như Lục Tân.

Cô ta cũng rất nghiêm túc.

Cũng cùng lúc đó, nhà thiết kế Địa Ngục nhìn thấy một màn Lục Tân đi về phía mình, trên mặt lại đột nhiên lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Thoạt nhìn hắn ta vẫn thoải mái ngồi trên sô pha màu đen, không có động tác gì đặc biệt, nhưng sô pha lại bỗng nhiên giống như bị một loại lực lượng vô hình lôi kéo, rất nhanh lui về phía sau, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách thật lớn với Lục Tân.

"Buồn cười..."

“Nếu đã sớm đoán được ngươi sẽ tới nơi này, chẳng lẽ ta lại không sớm bố trí tốt chờ ngươi?”

Nói xong lời này, sô pha đã tới gần vách tường.

Vách tường thoạt nhìn trống rỗng, lại đột nhiên tách ra hai bên, lộ ra một thang máy khảm trong vách tường.

Mà hắn ta vừa đứng lên trên sô pha, vừa ném một ánh mắt lạnh lùng về phía Lục Tân: "Ngươi thật sự làm cho ta nghi ngờ, ta vốn tưởng rằng mình đối mặt với một đối thủ điên cuồng mà giảo hoạt, cho nên mới dùng phương thức thông minh nói chuyện với ngươi.”

"Nhưng không nghĩ tới, thế mà ngươi còn có một mặt diễn xuất như vậy..."

"Ngươi thật sự cho rằng mang theo mấy tên điên chạy đến thành Hỏa Chủng phá phách một trận, là đã có thể phá hỏng kế hoạch của chúng ta?"

Lục Tân nhìn thấy cảnh này, anh trầm mặc một chút, sau đó nghiêm túc trả lời: "Không được nói lung tung.”

“Mấy người bạn của tôi, nhiều nhất cũng chỉ là bệnh thần kinh mà thôi..."

“Các ngươi, mới thực sự là người điên!”

Vừa nói xong, anh đã đưa tay ra, cố hết sức chộp về phía trước.

Nhà thiết kế Địa Ngục đã đến trước thang máy, đứng dậy đi vào trong thang máy, khoảng cách của anh và hắn ta ít nhất cũng phải bảy tám mét.

Nhưng Lục Tân lại giơ tay lên chộp về phía trước, giống như hắn ta đang đứng trước người anh.

Lúc anh giơ tay lên, ánh đèn trong phòng bỗng lóe lên dồn dập, vốn lúc sáng lúc tối, bóng đen trên mặt đất vặn vẹo thành đủ hình thù quái dị, bỗng nhiên đan xen thành hình dạng một bàn tay to, chộp thẳng về phía đầu kia của căn phòng.

Tia lửa bắn tung tóe liên tiếp, phảng phất như tia chớp xuyên qua trong phòng.

“Lui lại.”

Nhưng trong lúc vị thiết kế Địa Ngục kia lui về phía sau, ba vị tế tự vẫn luôn đứng yên kia lại đồng thời bước lên một bước.

"Ong ong ong..."

Trong căn phòng này bất chợt vang lên tiếng vỗ cánh của mười nghìn con ruồi.

Tất cả các đèn phát nổ cùng một lúc, nhấp nháy tia lửa vô tận.

Chiếc cốc trong phòng, bình hoa, giấy tờ, bàn trà làm bằng thủy tinh đồng thời xuất hiện các vết nứt dày đặc, xoắn và nếp gấp không giải thích được.

Không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề, áp lực đè nén.

Cùng lúc đó, đèn khẩn cấp màu đỏ sậm sáng lên, ánh đèn đỏ sậm như máu chiếu lên người mọi người.

Lục Tân chộp về phía bàn tay màu đen của nhà thiết kế Địa Ngục, không ngờ trong một khắc khó khăn lắm mới bắt được trên người hắn lại đột ngột biến mất, sau một khắc, bàn tay màu đen vừa biến mất kia lại đột nhiên từ trong tay áo của một vị tế tự đứng bên cạnh chui ra.

Bàn tay màu đen kia mang theo lực đạo áp chế khiến người ta sẽ bị đè nén đến cực điểm mà đánh thẳng về phía anh và Hạ Trùng.

"Ừ?"

Lục Tân và Hạ Trùng đồng thời hơi kinh hãi, Lục Tân nhanh nhạy chắn trước mặt Hạ Trùng, lực lượng tinh thần trong nháy mắt nở rộ.

"Soạt..."

Bóng đen kia trong nháy mắt vỡ vụn, nhưng lực đạo cực lớn đụng phải vẫn làm cho Lục Tân lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa đụng vào người Hạ Trùng.

"Rõ ràng là mình chộp về phía người áo trắng kia, sao bỗng nhiên chộp về phía mình?"

Lục Tân khẽ nhíu mày, nhìn về phía một vị tế tự màu đen mặc áo choàng màu đen.

Chỉ thấy hắn cùng hai vị tế tự áo đen khác đồng thời tiến lên, ngăn ở trước mặt anh cùng Hạ Trùng, trầm mặc không nói.

Đèn khẩn cấp màu đỏ sậm rắc lên người bọn họ, khiến cho cả người bọn họ chìm đắm trong một bầu không khí thần bí mà nguy hiểm, như thạch điêu màu đỏ, mà lực lượng tinh thần của một người trong đó có vẻ đang cực kỳ hỗn loạn, giống như nước sôi đang chậm rãi lắng xuống.

Thoạt nhìn, giống như là người thi triển năng lực, làm được một màn quỷ dị kia chính là hắn ta.

"Là hắn đã lấy lực công kích của tôi, rồi lại trả lại trên người tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận