Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1353: Người thi hành bên ngoài tường cao (1)

Buông điện thoại xuống, Lục Tân khẽ thở dài một hơi. Sau đó vội vã đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ mới lấy từ lớp huấn luyện, lại lôi cả hành lý vẫn chưa thu dọn trong ngăn kéo với phần tài liệu mà giáo sư Bạch đã chuẩn bị kia đem theo. Sau đó trao đổi một ánh mắt với người nhà, lập tức rời khỏi căn nhà cũ, ung dung ăn bữa sáng, cuối cùng leo lên chiếc sẽ chở hàng đang đỗ sau nhà.

Đây là xe lái từ thành phố Hắc Chiểu về, muốn tặng cho trường tiểu học Trăng Máu sử dụng, nhưng vẫn chưa có thời gian đem đi.

Hôm nay nhân cơ hội này đúng lúc đem đi luôn.

Trên đường lái xe chở hàng, luôn có cảm giác mình là người cao nhất vậy.

Xe bên cạnh đi bên mình giống hệt một người lùn, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác hơn hẳn người khác.

Lục Tân thật sự không hiểu, rõ ràng lái xe tải có cảm giác oai phong như vậy, sao nhiều người thích ô tô thế?

Giống như mọi người đều biết bây giờ ở nơi hoang dã phải lái một chiếc xe có khả năng leo dốc mạnh mới có thể chạy được, nhưng vào trong thành phố kín cổng cao tường thì xe ô tô lại bán đắt hơn, điều tệ nhất là lại có người thích lái những dòng xe thể thao chạy trên mặt đất này.

Hứ, còn không biết xấu hổ mà tự xưng là xe thể thao, chạy đến mấy cái nơi hoang dã như thế này là không chạy nổi rồi.

Mang theo tâm tình oai phòng này, Lục Tân loạng choạng loạng choạng lái xe tải đến trường tiểu học Trăng Máu.

Lúc đầu xe cao lớn chuẩn bị húc vào cổng trường tiểu học Trăng Máu, ông bảo vệ già trong trường cũng kinh ngạc.

Vội vàng chạy ra ngoài, thấy người đến là Lục Tân, lập tức mở cửa.

Ông nói vọng vào trong xe: “Đây là gì vậy?”

“Cậu mới đến gần đây, sao mỗi lần đến là đổi một cái xe là thế nào?”

Ông bảo vệ dường như hiểu lầm gì đó, lúc Lục Tân nghe thấy mấy lời này không nhịn được mà lộ ra nụ cười.

Cũng không giải thích.

Chẳng qua là chiếc xe hàng này lớn quá, cười nói với ông bảo vệ: “Đây là xe cháu lái từ chỗ khác, muốn đem cho trường tiểu học này, dù sao bình thường mọi người muốn đi ra ngoài mua thức ăn, mua bàn ghế thể dục đồ dùng gì cũng có thể sử dụng được.”

Ông bảo vệ hơi ngạc nhiên, đi vòng quanh chiếc xe tải to một vòng.

Ánh mặt bảo vệ rơi vào hai bên hông xe, đây là cái máng chuyên để vũ khí hạng nặng, vẻ mặt càng trở nên kinh ngạc hơn.

“Còn có cả chỗ để thứ đồ chơi này, cậu đang lo cho chúng tôi đi cướp thức ăn à?”

“Hiểu cũng không ít đó…”

Lục Tân nhìn ông bảo vệ một cái, lái xe vào bên trong trường tiểu học, đỗ lại ở góc tường phía Tây.

Sau đó anh mở cửa xe đi xuống, mặc kệ ông bảo vệ đang quan sát chiếc xe kia, mình thì đi vào chốt bảo vệ.

Lục Tân ngồi trước bàn vi tính rách rưới của ông bảo vệ, khoan thai quan sát nửa vòng, hài lòng thở dài một cái, từ khi chuyển đến biệt thự này, đãi ngộ của ông bảo vệ cũng cao lên không ít, mặc dù chỉ là một chốt bảo vệ nhưng lại có bàn có ghế đầy đủ.

Trên bàn đặt một cái máy thu thanh cũ kĩ, phía sau còn có một cái giường nhỏ.

Nhìn phía bên tay trái hơi kinh ngạc, chỉ thấy bốn chậu hoa đang dựa vào phía tường, nở rộ cực kì đẹp.

Khó trách mấy lần đến đều không thấy đâu, hóa ra ông ta nuôi ở trong bốt bảo vệ.

“Cậu đây là…”

Ông bảo vệ xuất hiện bên ngoài cửa sổ thủy tinh, tò mò ngồi nhìn Lục Tân đang ở bên trong.

Lo lắng nhất là mấy chậu hoa sát tường kia.

Mặc dù mấy chậu hoa này là lần trước Lục Tân nói sẽ cho ông ta loại mới, nhưng vẫn có chút đau lòng.

“Gần đây an ninh ở trường tiểu học hơi kém.”

Lục Tân khẽ gật đầu với ông ta, nói: “Cho nên mấy hôm tới tôi sẽ trông chừng ở đây.”

“Cái này…”

Ông bảo vệ hơi bất ngờ, cũng hơi sốt ruột, cười gượng nói: “Đây là muốn cướp công việc của tôi à?”

“Nghĩ gì vậy?”

Lục Tân nhìn ông ta một cái, cười nói: “Tôi đến làm giáo viên.”

“Mặc dù trước đây tôi từng làm công việc bảo vệ này, nhưng dù gì bây giờ tôi cũng có bằng đại học rồi, sao có thể quay về làm việc này được?”

Trong phút chốc ông bảo vệ cũng bối rối.

Ông ta chỉ đùa chút thôi, sao nhìn anh có vẻ nghiêm túc vậy?

Hơn nữa anh có bằng đại học từ lúc nào vậy?

Một lát sau ông ta mới lo lắng nhìn về phía tòa nhà đang dạy học, đẩy cửa ra vào, cái ghế đã bị Lục Tân ngồi mất, chỉ có thể ngồi trên chiếc giường nhỏ đằng sau, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu đã điều tra được gì rồi không?”

“Tôi chỉ biết được là có liên quan với ai thôi.”

Lục Tân lắc đầu một cái, cũng thu nụ cười lại, nói: “Những chuyện khác cũng không biết nhiều hơn ông là bao.”

“Như vậy cô ấy…” Ông bảo vệ hơi lo lắng, muốn nói rồi lại thôi.

“Cô ấy không có chuyện gì.” Lục Tân cười trả lời, rất nhẹ nhàng, nhưng lại không để cho bất kỳ ai nghi ngờ gì.

Ông bảo vệ trầm mặc, không hỏi nhiều nữa.

Cho dù là ông bảo vệ, hay cô giáo Tiểu Lộc, mặc dù biểu cảm có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng tiếp nhận chuyện Lục Tân đến trường tiểu học xin làm giáo viên là thật, có điều vẫn không để Lục Tân đứng lớp dạy học, chỉ là lúc dọn cơm thì dọn nhiều hơn một phần mà thôi.

Lại nói đến ông bảo vệ, không biết có phải nhìn Lục Tân mãi chán rồi không, ông ta luôn nhìn chằm chằm mấy chậu hoa của mình.

Tìm một thời gian thích hợp, ôm đến cho Lục Tân một tập bài tập, đồng thời dùng ánh mắt nghi ngờ đứng bên cạnh nhìn.

Sau khi Lục Tân dùng bút đỏ sửa lại mấy phần bài tập, lập tức che bài tập lại chìm vào trầm tư.

Hóa ra làm giáo viên khó khăn nhất không phải là nhìn xem mấy đứa làm đề này đúng hay sai, mà là suy nghĩ xem sao mấy đứa có thể làm ba nhân ba bằng tám được.

Đây có thể nói là không có một chút logic nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận