Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1217: Không gian tuyệt vọng (2)

Nhị Hào từ dưới đất đứng dậy, hơn nữa khoác áo của Lục Tân lên người.

Lục Tân còn nhớ lúc ở cô nhi viện, tuổi của Nhị Hào dường như lớn hơn mình một chút.

Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi, cậu ta dường như không lớn, vẫn gầy tong teo.

Áo khoác của mình mặc trên người cậu ta chỉ đến tận gối.

Có điều cũng chính vì như vậy nên chỉ cần một cái áo khoác, không đến mức để cậu ta bại lộ, cái nên che đều che hết.

Đây là một thế giới trong cảm giác không có cao thấp, tất cả đều vụn vỡ quái dị, người bình thường nếu nhìn thế giới đổ nát lại trừu tượng này đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí không thể thuận lợi giải thích loại hình thức thế giới này tồn tại.

Có lẽ con người vốn chính là dựa vào logic để lý giải thế giới này.

Mà thế giới này vốn không có logic?

Nhưng mà Nhị Hào dường như hiểu rất rõ thế giới không có logic này, lúc đi tới ranh giới một sàn nhà đổ nát, cậu ta rất tự nhiên bước lên một bước, một chân thuận lợi đứng trên sàn nhà trên đỉnh đầu bọn họ, sau đó cả người cùng vượt qua, cậu ta lập tức từ trước mặt Lục Tân xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Tân, đầu đối đầu với anh.

Thậm chí còn liếc lên trên, liếc nhau một cái.

Lục Tân cảm giác rất kỳ lạ, nhưng vẫn thử đo trước, sau đó mạnh mẽ tháo chạy tới phía trước, từ ranh giới mảnh đất này bước ra ngoài.

Lúc sàn nhà xuất hiện trên đỉnh đầu, anh đã vượt qua vết nứt ở giữa.

Một loại khủng hoảng kỳ quái bỗng nhiên chạy lên não, anh theo bản năng nhìn lại sâu trong vết nứt.

Giờ phút này anh dường như nhìn thấy gì đó nhưng lại không nhớ rõ.

Dường như là trong kẽ nứt này có thứ gì đó vượt khỏi nhận thức của anh, đầu óc của anh vốn không thể nhận thức.

Vì vậy cho mình một loại cảm giác không nhớ rõ.

Đi tới một khối mảnh vỡ sàn nhà khác, kề vai sát cánh với Nhị Hào, ngẩng đầu nhìn lại, nơi bản thân vừa đứng yên đã thành trần nhà.

Lục Tân trước tiên đứng tại chỗ một lát, cảm nhận được cảm giác nhầm lẫn mà quái dị này.

Nhị Hào dường như rất hiểu cảm giác lúc này của anh, cũng không giục anh, yên lặng đứng chờ bên cạnh anh.

“Trước tiên gọi bạn của tôi đến đi.”

Lục Tân nhìn về phía Hạ Trùng đằng xa, nói với Nhị Hào.

Tới thế giới này, không nhìn thấy em gái và cha nữa, cũng không biết bọn họ có đến cùng mình không, núp ở nơi nào. Hoàn cảnh như vậy, Lục Tân đã thấy rất nhiều, cũng không sợ, nhưng mà Hạ Trùng có lẽ phải đưa theo.

Nhị Hào khẽ gật đầu, vẫy tay với Hạ Trùng đằng xa.

Lục Tân nhìn lại thì nhìn thấy Hạ Trùng đang ôm đầu gối lau nước mắt trong mảnh vỡ thế giới kia, bỗng nhiên nhanh chóng bay về phía mình, mãnh vụn của cô ấy bởi vì bay quá nhanh thậm chí còn khẽ xoay tròn, Hạ Trùng phía trên rõ ràng cảm giác được gì đó, vội vàng một phát bắt được bàn chân bên cạnh, cùng lúc đó, lấy con dao găm sắc bén trên chân trái cô ra.

“Ầm…”

Mảnh vỡ thế giới của Hạ Trùng lao đến, trực tiếp va vào mảnh vỡ bọn họ, phát ra tiếng vang trống rỗng.

Lục Tân thậm chí thiếu chút nữa không đứng vững.

“Là anh?”

Mà Hạ Trùng cũng lập tức căng thẳng nhìn xung quanh, trên mặt vẫn còn tí nước mắt, một lát sau, cô ấy nhạy cảm bắt được bóng dáng người bên cạnh, dao găm màu đen trong tay thuận thế lao về phía Nhị Hào, đúng lúc này, thấy được Lục Tân đằng sau.

Sau đó cậu ta nhanh chóng trở mình đứng dậy, nhân lúc Lục Tân không chú ý, giơ tay áo lau đi nước mắt trên mặt.

Lúc xoay người lại, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc: “Nơi đây là nơi nào?”

Một lát sau nhìn về phía Nhị Hào nói: “Cậu ta là ai?”

Ánh mắt Lục Tân liếc nhìn về phía ánh mắt có hơi ướt át của cậu ta, sau đó giả vờ như không phát hiện, thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu với Nhị Hào, điều nhiên như không có việc gì giới thiệu: “Vị này chính là người của tôi, cậu có thể gọi cậu ta là… Lão Nhi?”

“Ác mộng của thần?”

Hạ Trùng thình lình nghe được bốn chữ này, cả người giống như bị sét đánh, ánh mắt trừng như chuông đồng.

Trong lúc nhất thời, trong lòng giống như con suối, thoáng cái xuất hiện vô số vấn đề, còn có sự khủng hoảng.

Ngược lại Nhị Hào lúc này nghe được lời giới thiệu của Lục Tân thì nhẹ gật đầu nói: "Đây là đối tượng của anh sao?”

Hạ Trùng trong nháy mắt bị dời đi lực chú ý: “Nói gì đó?”

Lục Tân cũng vội cười giải thích nói: “Không đúng không đúng, cô ấy là một người bạn của tôi, tên Hạ Trùng.”

Nhị Hào ồ một tiếng, gật đầu với Hạ Trùng nói: “Chào cô.”

Tâm trạng Hạ Trùng thả lỏng, không hiểu sao hơi tức giận, ngay chính cô cũng không rõ sự bực tức này lắm.

Cẩn thận phân tích, phát hiện mình vốn hơi khủng hoảng, thình lình bị người ta nhận thức thành đối tượng của đồng chí đơn binh thì cảm thấy hơi mất hứng, Lục Tân lập tức giải thích, coi như giải vây, nhưng mà anh giải thích quá nhanh, vì vậy bản thân ngược lại tức giận sao?

Cho nên mới nãy bản thân là sợ hãi cái gì đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận