Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 386: Danh hiệu “bạo quân” (2)

"Lần này con cần sự giúp đỡ của cha."

Lục Tân nhìn bóng lưng của mình, bình tĩnh nói.

Bên tai anh, dường như nghe thấy tiếng cười trống rỗng, tràn đầy sự khinh bỉ.

Và cái bóng đen trên mặt đất, đang chảy những dòng như thủy triều đen, run rẩy dâng lên, như muốn lan rộng và quấn lấy Lục Tân.

"Cha đừng cười như vậy."

Lục Tân khẽ cau mày nói: "Tiếng cười của cha sẽ khiến con nghĩ rằng việc tin tưởng cha là một sai lầm."

Vị trí đầu của bóng đen, màu đỏ máu trong mắt càng có vẻ càng sẫm hơn.

Lục Tân có thể nghe thấy một giọng nói đang kìm nén tức giận, giễu cợt: "Mày thật sự rất tin tao ư?"

"Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng là người một nhà."

Lục Tân kiên nhẫn nói: "Là người một nhà, luôn phải nâng đỡ lẫn nhau và đề phòng lẫn nhau, làm vậy có ý nghĩa gì chứ? Thực ra con cũng biết rằng, chỉ cần có cơ hội, cha sẽ rời khỏi gia đình này, con cũng đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần., chạy thoát khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng, cha không có cơ hội, con cũng quyết định chấp nhận người nhà của mình, vậy tại sao chúng ta lại phải tiếp tục đề phòng lẫn nhau chứ? "

"Chúng ta đổi cách đối xử với nhau tốt hơn, cùng nhau giúp đỡ đối phương, không phải là tốt hơn sao?"

Khi anh nói câu cuối cùng, lộ rõ vẻ vô cùng chân thành.

Ngay cả cái bóng đó, cũng im lặng một lúc, ánh sáng do mặt trăng máu phía sau rọi xuống đã vạch ra cái bóng rất rõ ràng, nếu nhìn kỹ, có thể thấy rằng trong bóng đen có từng mảng từng mảng, giống như những làn sóng gợn sóng màu đen.

"Hiện tại mày đang nói với tao điều này, là bởi vì mày đã có được những vật phẩm trọng yếu cho giai đoạn hai, mày có sức mạnh rồi chứ gì?"

Sau khi bóng đen im lặng hồi lâu, giọng nói đột nhiên trở nên dữ dội hơn, tức giận hơn.

"Không phải."

Lục Tân lắc đầu nói: "Con là vì muốn có thể nói chuyện một cách tốt hơn với cha, hòa thuận với gia đình hơn, nên mới theo đuổi giai đoạn hai này."

"Bởi vì con tin tưởng cha, nên mới nói với cha những điều này."

"Và con tin tưởng cha, là bởi vì mỗi khi đến gần cha, con đều cảm nhận được những cảm nhận của cha ..."

Lục Tân chậm rãi nói, ánh mắt anh nhìn vào đôi mắt đỏ như máu kia: "Điều con cảm nhận được ở cha không phải là sự tức giận."

Anh khựng lại một lúc và nói: "Là sự đau đớn."

“Là nỗi đau hận bản thân bất lực vô dụng, hận bản thân là thứ phế vật."

Bóng đen đột nhiên trào lên giống như ngọn sóng dữ, dâng lên cao hai ba thước, trực tiếp bao lấy Lục Tân vào bên trong, thứ uy thế cực đại này, trực tiếp tác động khiến cho sức mạnh mà con quái vật tinh thần phía sau đang phát ra bị khuếch tán sang hai hướng còn lại, bóng người đứng hẳn dậy, quấn lấy cổ của Lục Tân, đôi mắt đỏ như máu đang hướng về phía anh, như muốn xé xác anh thành trăm mảnh.

“Mày nói vớ nói vẩn..."

"Mày là một thằng phế vật, mày là thằng phế vật không hiểu gì cả ..."

"Mày vốn dĩ không biết bất cứ gì cả..."

Lục Tân cố chịu đựng cơn cuồng nộ và sự tức giận truyền đến từ cái bóng đen, và cả ý chí đau đớn đang dâng lên như cơn sóng thủy triều, anh vẫn duy trì sự bình tĩnh của bản thân và nói, "Có thể những thứ con biết được rất ít, dù sao thì con cũng đã mất đi rất nhiều kí ức, ngay cả người nhà cũng không biết là thật hay giả nữa…”

"Nhưng con đã suy nghĩ kỹ về điều đó rồi, nói chung con chắc chắn rằng có một thứ là thật."

Anh chỉ vào trái tim mình.

Bởi vì lúc này phần lớn bóng đen đang phủ đè lên anh, anh chỉ vào trái tim của chính mình, cũng chính là chỉ vào trái tim của cái bóng.

Anh nói: "Cảm giác của con là thật."

Sự chân thành trong lời nói này, khiến cho sự cuồng nộ của bóng đen dịu đi trong một chốc, nhưng vẫn đang không ngừng run rẩy.

"Cho nên, con mới nói với cha những lời này.”

Lục Tân bỏ tay xuống, bình tĩnh nghiêm túc nhìn sang bóng đen: "Con sẽ chính thức xem cha là người cùng nhà, cùng cha giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng cảm nhận những cảm nhận của cha, xóa đi nỗi đau đớn của cha, nếu như một ngày nào đó, con có đủ sức mạnh, con sẽ giúp cha thoát khỏi nỗi đau này, ngay cả khi có đủ khả năng hay không, con cũng sẽ luôn nỗ lực để làm những điều mà một thành viên trong gia đình nên làm ... "

"Còn cha thì sao?"

Khuôn mặt của anh quá mức bình tĩnh, dần dần chuyển thành một biểu cảm gần như hững hờ, trong mắt anh xuất hiện thứ ánh sáng khác thường:

"Bây giờ con đang xin cha bằng tất cả sự chân thành, con hi vọng cha có thể giống như một gia đình thật sự..."

Anh khẽ cắn răng nhè nhẹ, nhìn chằm chằm bóng lưng của bản thân mình, vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng lời nói lại rất dịu dàng:

"Cha đồng ý với con chứ, hay là nhất quyết phải khiến cả gia đình ta không thể vui vẻ với nhau?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận