Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1418: Vị trợ thủ thứ hai của lão viện trưởng (1)

Lúc Lục Tân nhắc đến cái tên này, bầu không khí trong quán rượu ngay lập tức thay đổi.

Mặc dù ông bảo vệ đã sớm chuẩn bị kĩ càng, nhưng nghe thấy cái tên này, cơ thể cũng lập tức căng thẳng.

“Thầy Tôn? Ông…”

Ngay cả số tám cũng chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt của ông bảo vệ.

Qua một lúc lâu sau, bóng dáng của ông bảo vệ trong mắt anh ta cũng xuất hiện biến hóa mơ hồ, chồng lên với một bóng người trong quá khứ.

Bất chợt anh ta nhớ ra thân phận của người này, con ngươi lập tức co rút lại.

Trên thực tế, lúc ở trường tiểu học Trăng Máu lúc trước, ông bảo vệ này xuất hiện, tức giận đè họng súng trên mặt anh ta, ngay lập tức anh ta đã có một cảm giác cực kì quen thuộc khi còn bè. Lúc đó anh ta cũng cảm nhận được có thể mình đã từng gặp người này rồi.

Chẳng qua là, những chuyện xảy ra kế tiếp, từng chuyện từng chuyện, cái sau còn kinh khủng hơn cái trước.

Suy nghĩ của anh ta chỉ tập trung vào những chuyện này, cho nên vẫn luôn không để ý tới ông ta.

Mãi đến lúc này Lục Tân bỗng nhiên chỉ ra thân phận của ông ta.

“Thật ra thì tôi đã sớm nhận ra ông…”

Lục Tân nhìn ông bảo vệ, bình tĩnh nói.

Lúc lại trong trí nhớ, thật ra thì ông ta đã từng xuất hiện vô số lần, chẳng qua mỗi một lần xuất hiện đều mờ nhạt không thể ghi nhớ được.

“Bây giờ suy nghĩ một chút, thật ra tôi đã sớm nhận ra ông.”

“Lần đầu tiên tôi và cô Tiểu Lộc trở vệ cô nhi viện, tôi cũng đã nhận ra ông làm bảo vệ ở nơi đó.”

“Chỉ có điều, khi đó tôi có chỉ có thể cố gắng giả vờ mình không quen ông.”

“Nếu không, ở trạng thái của tôi lúc đó, tôi không dám khẳng định bản thân mình có thể khống chế được bản thân mình không giết ông hay không?”

“Xin lỗi Tôn Chung, thầy Tôn, hoặc tôi nên gọi ông là… Phụ tá Tôn?”

Quán cơm nhỏ giống như bị một tia sét đánh xuống.

Ông bảo vệ nghe được cái danh xưng này, một lúc lâu sau mới chợt ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, nhưng lại lập tức hạ mí mắt xuống.

“Phải… phải không?”

Qua thật lâu, ông ta mới miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Tôi còn tưởng rằng, năng lực của tôi vẫn còn tác dụng…”

Nhìn nụ cười khổ trên mặt ông ta, bình tĩnh của Lục Tân cũng chậm rãi xuất hiện gợn sóng.

Lão viện trưởng của cô nhi viện, Vương Cảnh Vân từng có hai người trợ thủ.

Một người tên là Trần Huân, sau đó trở thành thành viên của tổ chức thần bí Bàn Đen, hơn nữa còn tiến hành một cuộc thí nghiệm cấm kỵ “Tạo thần” ở Thủy Ngưu thành. Anh đã từng tìm được người này, phục thù cho em gái trong trí nhớ, hơn nữa còn tìm thấy số mười chín trong tay ông ta.

Một người khác tên là Tôn Chung.

Thật ra thì ông ta vẫn luôn ở cạnh bên anh, canh giữ cô Tiểu Lộc, làm một ông bảo vệ bình thường.

Có lẽ ông ta cũng là một người có năng lực, có thể dễ dàng khiến cho người khác không nhớ được thân phận của ông ta.

Nhưng chẳng lẽ anh thật sự không nhớ nổi dáng vẻ từng có của ông ta sao?

Anh đã từng có vô số lần trao đổi thân thiết với ông ta, mỗi lần đều đưa hết những thứ đồ yêu thích của mình cho ông ta…

Có lẽ đó là những hành động theo bản năng mà có…

Dù sao ông bảo vệ hiền lành hôm nay, cũng từng là đao phủ bên người lão viện trường.

“Ông…”

Trong giây phút số tám biết được thân phận của ông bảo vệ, chợt mở mắt. Cho dù anh ta đang ở trạng thái mệt mỏi như vậy, nhưng anh ta cũng không khống chế được cảm xúc của mình. Có điều anh ta đưa mặt nhìn Lục Tân, bởi vì cảm giác cũng không hiểu lắm…

Nếu Lục Tân đã sớm nhận ra ông ta, vậy tại sao vẫn giữ lại ông ta?

Lục Tân không nổi giận, thậm chí lúc nói ra thân phận của ông bảo vệ, vẻ mặt anh cũng cực kỳ bình tĩnh.

Một lúc sau anh mới chậm rãi nhìn ông bảo vệ, nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn biết cuối cùng là năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Dừng lại một chút. anh lại chỉ vào người mình. nói tiếp: “Nhất là trên người tôi.”

“Ai dà…”

Ông bảo vệ, hoặc nói đúng hơn là giáo sư Tôn Trung cũng thở dài một hơi.

Trên mặt ông ta cũng không có cảm giác quá mức kinh ngạc và sợ hãi, giống như ông ta đã chuẩn bị sẵn một nguyên nhân nào đó để đối phó với anh.

Sau đó thản nhiên nhìn về phía ánh mắt Lục Tân, nói: “Thật ra chân tướng mà tôi biết được không có nhiều…”

“Nhưng tôi có thể xác định được một chút. Những biến đổi xảy ra trên người anh có liên quan với đội nghiên cứu viên đời thứ nhất của viện nghiên cứu Trăng Máu…”

Lục Tân nghe được những lời ông ta nói, chân mày hơi nhíu lại.

Số tám lại thả lỏng hơn, giống như những chuyện mà anh ta nghĩ còn nhiều hơn cả Lục Tân.

“Những chuyện xảy ra lúc trước anh đều nhớ lại rồi.”

Giáo sư Tôn Trung nhìn Lục Tân, nhẹ giọng trả lời: “Có rất nhiều chuyện, đều bắt nguồn từ một thí nghiệm mất khống chế kia.”

“Sau khi kế hoạch mất khống chế, viện trưởng tạm thời rời đi dưỡng thương, cũng phải nghĩ biện pháp để cứu lại những vật thí nghiệm đã bị hư hại.”

“Tôi ở lại đó, phụ trách kết thúc, cũng xóa đi những dấu vết không cần thiết.”

“Tiểu Lộc bị thương nặng lúc ấy, xương sống bị gãy, cũng là nhờ tôi cứu được.”

Hơi dừng lại một chút, ông ta mới mở miệng một lần nữa, nhỏ giọng nói: “Nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi lúc bấy giờ, một là xóa đi tất cả những thế lực chú ý đến viện nghiên cứu sau tình thế hỗn loạn mà trận nổ kịch liệt đó. Ngoài ra, một nhiệm vụ khác chính là, phải tìm được anh lúc đó đã bị mất khống chế, nhưng kết quả không hề thuận lợi, thành công. Lúc đó của anh cũng không khó tìm nhưng lại không có ai có thể đưa anh quay về.”

“Sau đó tôi sắp xếp mấy đội vũ trang, cũng bỗng nhiên mất đi tin tức…”

Lúc tìm được bọn họ, bọn họ cũng đã chết trong một tư thế cực kỳ kỳ lạ, trên mặt là nét sợ hãi cứng nhắc.

Lúc bấy giờ tôi thật sự rất khó để hình dung tâm trạng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận