Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1487: Đoàn xiếc trong núi sâu (3)

Đoàn người đi đến chỗ lều vải ở hai góc, lần nữa lại cảm ơn các thành viên của bộ tộc vốn đang ở trong lều vải, nhưng bây giờ phải nhường cho nhóm người Lục Tân theo lệnh của thủ lĩnh, đến ngủ bên cạnh đống lửa. Sau đó mới đặt hành lý xuống, vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa lặng lẽ sắp xếp vấn đề làm thế nào ngủ lại vào ban đêm.

Nhưng khoản này, Lục Tân có ý kiến.

Lúc đến anh ở cùng một toa xe với Tiến sĩ An, nhưng bây giờ dù thế nào cũng không thể tiếp tục ở chung trong lều vải?

Với lại, ba vị tiến sĩ kia dường như cũng không thể sắp xếp chung trong một lều, dễ xảy ra chuyện.

Thảo luận xong, cuối cùng cũng có cách giải quyết, tất cả mọi người thay phiên nhau gác đêm, nửa còn lại nghỉ ngơi nam theo nam nữ theo nữ.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, mọi người ngồi xuống và lặng đi một lúc.

Bộ tộc xung quanh cũng rất im ắng, chỉ có lưa thưa một vài người ẩn trong trạm gác tăm tối.

Hầu hết những người khác thì không thấy bóng dáng đâu.

Ngược lại là ở phía tây doanh trại, có thể thoáng thấy ánh đèn sáng hơn, thỉnh thoảng sẽ còn có một vài tiếng nhạc vang dội truyền tới.

"Anh, ở bên đó có thứ hay ho..."

Cô em gái bị tiếng nhạc đằng kia thu hút, nói cách khác cô không thích bầu không khí im lặng này, kéo vạt áo của Lục Tân.

"Cái này..."

Lục Tân thực sự cũng có chút tò mò đối với sự náo nhiệt bên đó.

Chỉ có điều, trước khi tới đã giao kèo ba quy ước, bây giờ người thuê đang ở đây, bản thân cũng không tiện làm chủ.

Ngược lại, Tiến sĩ An lướt nhìn mọi người bằng ánh mắt dịu dàng, dường như nhận thấy tâm trạng của mọi người đều không vui, nên cười nói: "Ngồi ảo não như vậy cũng không tốt, dù sao đây có thể là vài ngày cuối cùng của chúng ta trên thế giới này, giữ tâm trạng vui vẻ là chuyện rất quan trọng."

"Đi nào."

"Tôi thấy ở bên đó có vẻ rất náo nhiệt, chúng ta cũng qua đó xem sao, cứ coi như là thu thập thông tin tình báo cho nhiệm vụ điều tra..."

Mọi người đều yên lặng đứng dậy, cảm xúc cũng không cao lắm.

Các thành viên doanh trại bộ tộc lưu lạc dường như cũng không bận tâm đến việc họ đi lại xung quanh. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, điều càng quan tâm hơn là địa điểm khoanh vùng dê bò, còn những nơi khác thì tùy ý mọi người. Nhìn thấy nhóm người Lục Tân đi qua, họ cũng không nói gì.

Càng đến gần nhóm đèn bên kia núi, tiếng nhạc càng lớn.

Điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là khi họ vừa đi một vòng quA Chấn núi, trong nháy mắt đã nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đẽ náo nhiệt.

Chỉ thấy một vài chiếc lều bạt màu xanh lá cây được buộc lại trên một mảnh đất trống, đủ loại đèn màu được kéo giữa lều và khung sườn.

Từng nhóm người ngồi lại với nhau, nhìn về phía trước của căn lều lớn nhất, một sân khấu thực sự đã được dựng lên.

Bên cạnh có loa phát ra tiếng nhạc vang dội. Trên sân khấu thì có một nhân vật ăn mặc sặc sỡ, đạp tới đạp lui trên chiếc xe đạp một bánh, trên tay còn không ngừng tung hứng một quả cầu nhỏ màu đỏ. Tiếng cười hi hi ha ha xen lẫn trong tiếng nhạc.

Chỉ riêng bầu không khí này, đã khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đều đột nhiên cảm thấy có một luồng sóng nhiệt phả vào mặt mình.

Ngay cả bầu không khí u ám và lạnh lẽo trên núi cũng bị cuốn trôi đi rất nhiều.

"Đoàn xiếc?"

Lục Tân hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn, thấy những người khác cũng rất bất ngờ.

Trong bộ tộc lưu lạc này, vậy mà lại có một đoàn xiếc biểu diễn?

Trong lòng họ nhất thời cảm thấy vô cùng kỳ dị.

Các đoàn xiếc, đoàn ca múa nhạc,… lang thang giữa các thành phố kín cổng cao tường, kiếm tiền chi tiêu bằng cách biểu diễn tài nghệ của mình ở vùng đất dưới ánh trăng đỏ này cũng không hiếm thấy, thậm chí còn có một số đã tạo nên danh tiếng của mình, rất được mọi người trên khắp cả nước chào đón.

Nhưng mà...

Nơi này là một vùng hoang vắng gần tuyến cấm kỵ.

Vùng đất rộng lớn và dân cư thưa thớt, ngay cả những bộ tộc lưu lạc sống ở đây cũng khó nắm bắt.

Làm sao lại có đoàn xiếc nghĩ đến việc đến đây?

Lục Tân thực sự cảm thấy có chút kỳ quái: "Bọn họ có thể kiếm được tiền sao?"

"Ôi chao, anh, em thích..."

Khi Lục Tân đang nghĩ về những điều này, em gái thì tỏ vẻ rất phấn khích.

Lúc này cô đang cưỡi trên cổ Lục Tân, ánh mắt đảo qua đám đông phía trước, nhìn về phía sân khấu bên trong, vui vẻ vỗ tay.

Điều này khiến Lục Tân ý thức được, dù sao em gái cũng chỉ là một cô bé mười tuổi...

Ngày ngày vùi ở nhà xem ti vi, hoặc đi theo mình vào nam ra bắc thanh lý sự việc ô nhiễm, hiếm khi được thư thái như vậy...

Nếu cô bé đã vui vẻ, vậy để cô xem cho đã.

Chỉ cần cô đừng không kiềm được mà chạy lên trên, tự mình chuẩn bị biểu diễn là được...

Ngoài tầm quan trọng của Lục Tân, đoàn xiếc này dường như không kiếm được nhiều tiền này, tiết mục biểu diễn đặc sắc hơn nhiều so với tưởng tượng.

Ngoại trừ chú hề cưỡi xe đạp một bánh không có gì để xem ra, những tiết mục khác đều nhanh chóng khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Ví dụ như nhà ảo thuật chặt đầu người, anh ta bày ra một loại keo thần kỳ trước mọi người.

Sau đó di chuyển một chiếc máy chém có hình dạng kỳ lạ lên sân khấu, yêu cầu trợ thủ của mình nằm trên đó, còng cổ và hai tay lại.

Bản thân mặc áo đuôi én thẳng tắp chỉnh tề, trên tay cầm một cây đao chém dài để khán giả kiểm tra, sau khi xác nhận đó là đao thật, anh ta mỉm cười và tự tin bước đến trước đài chém, tư thế lịch lãm, giơ cao cây đao chém trong tay lên.

"Phịch..."

Máu bắn tung tóe, đầu lăn xuống đất.

Đám đông nhìn thấy điều này thì lập tức hoảng sợ, ảo thuật gia mỉm cười tỏ ý không cần sợ, sau đó một tay cầm cái đầu lăn trên mặt đất lên, tay kia cầm lấy keo, bôi trên mặt cắt của cổ một chút, rồi lại bôi trên mặt cắt của đầu một chút.

Giữ cả hai tay, nhấn lên.

Tiếng súng chào vang lên, những bông hoa rực rỡ phun khắp trời, xiềng xích được nới lỏng, trợ thủ đứng dậy.

Lắc đầu, tỏ ý rằng không có vấn đề gì cả.

Ảo thuật gia vẫy tay với những khán giả được đưa đầu về sau, xung quanh vang lên tiếng tán thưởng và tiếng vỗ tay.

"Thật thần kỳ..."

Lục Tân cũng vỗ tay, em gái trên cổ vỗ tay càng hăng say hơn.

Biểu diễn ảo thuật kiểu nhìn không ra then chốt ở đâu đúng là đẹp mắt, thậm chí còn muốn hỏi keo mua ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận