Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 167: Cố gắng đừng làm tổn thương cậu ta

"Tài xế?"

Nghe Lục Tân nói, Trần Tinh dường như hơi bất ngờ: "Tôi cho rằng tài xế chính là điều mà anh không cần nhất cơ."

Lục Tân biết vì sao cô ta lại nghĩ như vậy, "người năng lực" hệ nhện, anh đặc biệt am hiểu điều khiển. Cho dù tài xế bình thường có nhiều kinh nghiệm đến đâu, cũng không bằng thao tác mà "người năng lực" hệ nhện tiện tay tiến hành thi triển, đây chính là vấn đề thiên phú.

Anh không hề giải thích kỹ mà chỉ là gật đầu, nói: "Vẫn phải cần đấy."

Sau đó, anh vừa nghĩ vừa chậm rãi nói: "Tôi hy vọng có thể có một chiếc xe tính năng cao, thuận tiện đi đường, sau đó là thức ăn và nước uống đủ cho chúng tôi dùng trong mười ngày; một tài xế am hiểu lái xe, tốt nhất không phải là tài xế bình thường, lúc cần thiết, có thể là anh ta cần có một chút năng lực tự vệ... Nếu như anh ta có thể quen thuộc với tôi một chút thì tốt hơn rồi, trên đường còn có thể trò chuyện..."

Lần này, Trần Tinh phản ứng tương đối nhanh, cô ta hỏi: "Anh nói Bích Hổ có đúng không?"

Lúc này, Bích Hổ đang ghé vào cửa sổ chuyên chú ngắm gái xinh rõ ràng ngơ ngác một chút, lỗ tai nhẹ nhàng giật giật.

Lục Tân nhìn Bích Hổ, gật đầu nói: "Ừm."

Bích Hổ bỗng nhiên quay đầu, nhìn lại Lục Tân, ánh mắt rõ ràng bối rối.

Trần Tinh cũng trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: "Có phải bây giờ anh ta đang đứng nghe bên cạnh không?"

Lục Tân nói: "Ừm."

Trong giọng nói của Trần Tinh dường như mang theo chút ý cười, bảo: "Vậy, cứ trực tiếp kêu anh ta chuẩn bị cả đi."

Lục Tân nhẹ gật đầu lần nữa, trên mặt cũng mang theo một nụ cười: "Ừm."

Sau đó, anh cúp điện thoại.

"Đợi đã!"

Trong một khắc khi điện thoại được ngắt, Bích Hổ lập tức chạy tới, gã trực tiếp nhảy lên bàn, duỗi cái đầu hét to vào điện thoại vệ tinh: "Cái gì gọi là tôi chuẩn bị cả đi chứ? Tôi đã đồng ý chưa? Có phải là cô quên hỏi ý kiến của tôi rồi không?"

"Này..."

"Này?"

Nhìn dáng vẻ vừa căng thẳng vừa sợ hãi của Bích Hổ, Lục Tân có lòng tốt nhắc nhở: "Đã cúp rồi."

Bích Hổ trợn to mắt nhìn Lục Tân, sắp khóc: "Người anh em, lời này của anh là thế nào chứ, sao nhất định phải dẫn tôi theo vậy?"

Lục Tân thản nhiên nói: "Nghe lời cậu nói lúc nãy, hẳn là cậu có rất nhiều kinh nghiệm để sống ngoài thành phố nhỉ..."

"Có kinh nghiệm với chuyện này là hai chuyện khác nhau đó..."

Mặt Bích Hổ đã nhăn rúm lại, phát điên hét lên: "Chính là bởi vì có kinh nghiệm cho nên mới càng không muốn ra ngoài đó..."

"Đang êm đẹp, sao tôi lại thành tài xế vậy chứ..."

"Bây giờ hạ lệnh cũng không cần thông qua sự đồng ý của chúng ta hay sao?"

Lục Tân thấy Bích Hổ khẩn trương, chỉ hơi áy náy nhìn gã rồi cười.

Anh không hy vọng sẽ đưa tiểu tổ điều tra cùng với tiểu tổ trinh sát ra ngoài, là bởi vì anh sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không tốt với bọn họ.

Chẳng qua, Bích Hổ chắc chắn mạnh hơn bọn họ một chút.

Một là Bích Hổ vốn đang nhận lời của một người để quan sát mình.

Hai là, trước đó Bích Hổ đã từng biểu đạt thiện ý đối với người nhà của mình, vẫn muốn lên nhà của mình để ngồi một chút.

Lần này, cùng ra ngoài, cũng coi như là thoả mãn ý nguyện của gã rồi.

Đương nhiên, anh không cần phải giải thích những chuyện này với Bích Hổ, cũng không cần thuyết phục gã.

Lục Tân cảm thấy, chắc chắn là Bích Hổ sẽ lập tức nhận được điện thoại thôi..."

Quả nhiên, cũng vào lúc anh đang suy nghĩ, điện thoại vệ tinh mà Bích Hổ treo trên lưng bỗng nhiên vang lên.

Lục Tân lẳng lặng ngồi trong phòng họp, liếc nhìn những tư liệu huấn luyện trước đó còn chưa làm xong.

Lần này phải ra ngoài, có thể sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề, cho nên đối với mấy chuyện này, anh phải hiểu rõ càng nhiều càng tốt.

"Anh ơi, anh ơi..."

Không biết em gái đã xuất hiện bên cạnh Lục Tân từ lúc nào, hơn nữa lại rất vui sướng mà bò qua bò lại trong phòng họp, hào hứng nói vớ Lục Tân: "Tên kia đang gọi điện thoại, thoạt nhìn gã rất ư là sợ hãi, không ngừng nói mình đồng ý được chiêu mộ là muốn lời một ít tiền, đồng thời sẽ không bị bắt lúc đang làm ăn với người ta, tương lai sẽ cưới ba người vợ và sinh một đống bé con gì đó..."

Chỉ chốc lát cô lại bò trở về: "Gã nói mình là người của bộ thanh lý đặc biệt, không phải người của bộ phòng thủ thành phố..."

Rất nhanh, lại tức giận đùng đùng nói tiếp: "Bây giờ gã đang nói xấu anh, muốn em thu thập gã hay không?"

Lục Tân lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đối phương đang nói cái gì thế?"

Em gái bảo rằng: "Em đến gần để nghe một chút..."

Nói rồi, đã vui vẻ bò ra ngoài.

Lục Tân nghĩ đến cảnh tượng em gái treo ngược trên mái nhà, mặt dán vào mặt Bích Hổ để nghe điện thoại, không khỏi lắc đầu.

"Bên kia đầu điện thoại đã đổi đến mấy người rồi, có người đang nói đạo lý với gã, có người dường như đang uy hiếp gã gì đó..."

Rất nhanh, em gái lại bò về, bảo rằng: "Nhưng tên nhóc này mềm không được mà cứng cũng không xong, gã nói dù phải nhảy từ lầu bốn xuống cũng tuyệt đối không ra khỏi thành phố..."

Lục Tân nghe xong hơi kinh ngạc: "Cậu ta nhảy từ lầu bốn xuống chắc cũng không chết được đâu nhỉ..."

Em gái ra ngoài rất nhanh, cũng bò về rất nhanh: "Lại đổi rồi, dường như có người nào đó đã đồng ý với gã, chỉ cần gã có thể thành công phối hợp với anh để hoàn thành nhiệm vụ, vậy sau khi trở về sẽ sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện tại chủ thành một lần nữa, đến lúc đó Thiết Thuý cũng sẽ đến..."

Nghe đến đây, Lục Tân cũng yên tâm.

Chuyện lần này đã thành rồi!

Bích Hổ chạy ra ngoài nghe điện thoại, sau năm phút thì ấm ức quay về.

Gã đặt điện thoại vệ tinh lên mặt bàn, sau đó trầm mặc ngồi lên ghế, hai cánh tay giao nhau trước ngực, cúi đầu.

Xem ra, gã giống như hơi tự bế.

Nhưng ngoài tự bế ra, thế mà thỉnh thoảng khoé miệng lại nhếch lên, giống như là có một chút hưng phấn nhỏ không kìm nén được.

Lục Tân trông thấy, đều cảm thấy gã đây có vẻ không bình thường...

"Nói như thế nào rồi?"

Đợi một hồi, anh vẫn phải phá vỡ bầu không khí quỷ quái trong phòng họp, có chút ân cần hỏi han.

Hồi lâu, Bích Hổ mới thở dài một cái, sắc mặt có vẻ hơi ngưng trọng, trả lời: "Tổng bộ đã quyết định."

Nói rồi thì ngẩng đầu lên, một mặt nghiêm túc nhìn Lục Tân, trầm giọng nói: "Bên trên quyết định sẽ để hai người chúng ta tạo thành tiểu đội hành động đặc biệt, tôi là phó đội trưởng còn anh là đội trưởng, ngoài ra, nếu là nhiệm vụ truy tìm tung tích khẩn cấp, vậy sẽ phải nắm chặt tất cả thời gian, tư liệu về nhân vật và thông tin liên quan đang được truyền tới, vật chất mà chúng ta cần cũng đang được chuẩn bị, dự tính nửa tiếng sau sẽ xuất phát."

Lục Tân nhẹ gật đầu, bảo: "Không ngờ lại đến sớm như vậy."

Có điều nghĩ lại là hiểu ngay, dù sao cũng là để truy tìm đoàn kỵ sĩ bỏ trốn, đương nhiên phải càng nhanh càng tốt rồi.

Bích Hổ nhẹ gật đầu, biểu cảm dần dần thay đổi, cảm khái nói: "Người anh em, anh cũng không biết tôi vì anh đã làm bao nhiêu đâu, vừa rồi, lúc đầu tôi đã thuyết phục lãnh đạo đổi cho anh một tài xế, nhưng mà tôi nghĩ kỹ lại, dù sao ngoài thành phố nguy hiểm như vậy, cho nên..."

Lục Tân nhìn chằm chằm Bích Hổ một chút, bảo: "Thật sự cảm ơn nhiều..."

Bích Hổ bị ánh mắt của anh nhìn, cũng hơi chột dạ, vội nghiêm mặt nói: "Không sao đâu, đều nên làm mà, tôi ấy à..."

Vừa nói vừa than thở, giọng nói trầm thấp, nhìn tình cảm ấp ủ này, dường như là muốn thổ lộ tâm tình với Lục Tân.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, thì gã chợt ngừng miệng. Gã phát hiện Lục Tân cũng không có nhìn về phía gã, mà đang nhìn về phía một nơi khác.

Lục Tân ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn xuống, giống như là đang nhìn một người đang ngồi xổm dưới đất vậy.

Anh vô cùng nghiêm túc lắng nghe một hồi, lại đưa tay sờ sờ vào không khí chiều cao khoảng chừng đầu gối, nở một nụ cười cưng chiều.

"Được rồi."

Sau đó lại ôn nhu nói: "Lần này, cậu ta ra ngoài với chúng ta là bởi vì cậu ta am hiểu lái xe, có thể giúp một tay."

"Không được, em không thể xem cậu ta là đồ chơi được."

Nét mặt của anh trở nên nghiêm túc, nói: "Nguyên tắc quan trọng nhất trong lần rời khỏi thành phố này của chúng ta, chính là không được làm tổn thương cậu ta."

Xung quanh yên lặng, không có một chút động tĩnh nào.

Một lát sau, Lục Tân nhẹ nhàng hít một tiếng, vẻ mặt dường như có chút thoả hiệp lại có chút nhượng bộ.

"Vậy, cố gắng hết sức đừng làm tổn thương cậu ta nhé?"

"Người anh em, mặc dù tôi không biết anh đang nói chuyện với ai, nhưng mà..."

Bích Hổ ở bên cạnh nhìn, trợn cả mắt lên, trên gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đều nhỏ xuống cả, giọng nói hốt hoảng:

"Cái câu "cố gắng hết sức" này của anh, là nghiêm túc sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận