Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1606: Không ai hiểu rõ hắn hơn chúng ta (1)

Em gái và Tiểu Thập Cửu, lúc này đã giết như điên rồi...

Ngay khi Lục Tân ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của Số Năm xuất hiện trên ti vi và cảm thấy vui mừng khi gặp lại bạn học cũ, trong căn phòng nằm ở khu cao cấp và sang trọng, nhưng cũng không tính là một khách sạn đặc biệt cao cấp đã có rất nhiều người ẩn núp được huấn luyện nghiêm chỉnh tiến vào.

Hai đội sát thủ đã lẻn vào khách sạn.

Bọn họ cầm súng tiểu liên, đeo mặt nạ đen che mặt, đeo kính râm bịt kín đặc biệt, trang bị vũ khí plasma đặc biệt và bom sấm sét, từ hai phía hành lang, áp sát tường, nhanh chóng mò tới phòng Lục Tân.

Ngoài ra, có những người trông giống như những khách thuê phòng bình thường, đồng thời vào ở các phòng trên và dưới của tầng Lục Tân.

Chuyện đầu tiên làm khi bước vào phòng thuê là nhanh chóng mở cặp táp ra và cẩn thận lấy quả bom đặc biệt ra khỏi đó.

Một người cài bom trên sàn, còn người kia cài lên trần nhà thông qua thiết bị hấp thụ.

Giống như bánh quy kẹp, kẹp trên dưới phòng Lục Tân.

Ngoài ra, trên tòa nhà đối diện với phòng của Lục Tân đã có bảy tám tay súng bắn tỉa được đào tạo bài bản chiếm giữ các cửa sổ đối diện với khách sạn nơi anh ở, có thể nhắm thẳng vào các vị trí khác nhau của những người trong phòng, đồng thời cũng đã sớm lên nòng.

Tại vị trí đường ống của khách sạn, có người đang cho một lượng thuốc mê dễ bay hơi và nồng độ cao gấp ba lần vào đường ống thông gió.

Thuốc mê bắt đầu ngấm vào từng phòng trong khách sạn dọc theo các ống thông gió.

Giống như một sợi dây được kéo nhẹ đã dần trở nên căng ra, sẵn sàng bộc phát sức sát thương mạnh mẽ bất cứ lúc nào.

Sau đó, những tay sát thủ chuyên nghiệp và cẩn trọng này đột nhiên gặp phải một số chuyện khó có thể giải thích được.

Đầu tiên, có hai tay súng lặng lẽ đi lên từ lối thoát hiểm và từ từ tiếp cận phòng của Lục Tân.

Bọn họ bước đi nhanh chóng, nhưng bước chân lại rất khẽ khàng.

Ngay cả tiếng thở cũng bị nén đến mức gần như không thể nghe thấy dù ở gần ngay trước mặt bọn họ.

Điều này thể hiện sự chuyên nghiệp của bọn họ.

Điều đó cũng có nghĩa là việc bọn họ được xác định vị trí là nhân vật mục tiêu ở cấp độ "bậc thầy" của bức tường cao không phải là hữu danh vô thực.

Những tòa nhà cao tầng của thành phố Tường Cao đều không có gì đáng nói.

Huống chi, hôm nay cấp trên nói với bọn họ, chỉ tới ám sát một nhân viên kế toán mang theo một khoản tiền lớn bỏ trốn?

Chỉ là vẩy nước mà thôi!

Sau đó cũng ngay khi bọn họ từng bước tiếp cận mục tiêu, thần kinh hơi căng thẳng.

Bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng "hì hì" yếu ớt trong hành lang phía trước.

Đội viên xung phong phía trước đột nhiên ngẩng đầu lên, thì phát hiện nơi khóe mắt nhìn thấy, một bóng người nhỏ nhắn mặc váy trắng đang nằm trên vách tường, nghiêng đầu liếc nhìn mình, sau đó khi ánh mắt của mình khóa chặt vào cô bé, cô bé bất chợt lại biến mất.

"Ma?"

Đội viên xung phong giật mình, bước chân dừng lại.

Những người phía sau cũng đồng thời dừng lại, đồng thời thần kinh cả người căng cứng.

"Nhìn thấy gì rồi?"

Đội trưởng vỗ nhẹ vào lưng, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi hắn.

Đội viên xung phong phía trước không biết dùng ký hiệu trả lời, chỉ có thể biểu thị: "Có tình huống!"

"Mau xông lên..."

Đội trưởng chịu áp lực cực lớn, sợ rằng mạng của nhân viên kế toán đó bị đội khác cướp mất.

Thêm nữa, đã đợi chừng hai giây, không phát hiện có gì dị thường, buộc lòng phải nhanh chóng thúc giục hắn.

Tình huống là thá gì, thân là sát thủ, ai còn không biết trên đời này có đám người mắc bệnh thần kinh.

Bọn họ cũng đã giết không ít, có gì phải lo lắng?

Chỉ có đội viên xung phong ở phía trước không thể nói ra nỗi lòng, bản thân những người có năng lực quả thực đã từng giết một số nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ma!

Nhưng lệnh của đội trưởng, hắn chỉ có thể nghe theo, vì vậy, hắn đánh bạo tiến về phía trước một bước.

"Hì hì..."

Đột nhiên, một âm thanh thấp thoáng khác lại vang lên, vô cùng rõ nét.

Đội viên xung phong lập tức dừng lại và cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ vật gì khả nghi.

Cho đến khi, hắn cúi đầu xuống.

Sau đó thì nhìn thấy, dưới sàn nhà, giống như từ dưới nước chui lên, lộ ra một cái đầu nhỏ dễ thương.

Cô bé có mái tóc đen rối bù và một cánh tay nhợt nhạt và vặn vẹo.

Bây giờ, cánh tay này đang nắm lấy giày ống của mình.

Móng tay của cô dường như có chút nhọn, xuyên thủng qua đôi giày ống làm bằng sợi đặc biệt của mình, đâm sâu vào máu thịt.

"Cái này là cái gì..."

Một ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu đội viên xung phong, sau đó hắn đột ngột quay đi, không kiểm soát được.

Họng súng đen ngòm trực tiếp đè trên người đội trưởng phía sau.

Đôi mắt dưới cặp kính râm màu đen nhìn đội trưởng hơi có lỗi.

Cũng không biết đội trưởng có nhìn thấy hay không.

Ngay sau đó, đột nhiên, viên đạn màu xanh lam đâm thẳng vào cơ thể của đội trưởng, âm thanh vô cùng chói tai.

"Phụt !" "Phụt !" "Phụt !"

Đội vũ trang này đã bị xóa sổ ngay lập tức, nhưng còn lâu mới kết thúc.

Mỗi đội viên bị trúng đạn ngã xuống đều bị đội viên xung phong trước đó tóm giữ.

Sau đó người bị hắn tóm giữ lại nhanh chóng tóm giữ lấy một người khác.

Cơ thể của bọn họ nhanh chóng trở nên quái dị và vặn vẹo theo cách không theo lẽ thường, sau đó lại kết nối với nhau như máy móc ráp vào nhau, lần lượt từng người, hai tay giữ vai người trước mặt, đồng thời bước nhanh về phía trước.

"Chuyện gì vậy?"

Đội vũ trang đến từ một hướng khác là những người đầu tiên cảm thấy có gì đó không ổn và cảm thấy sàn nhà rung nhẹ, sau đó bọn họ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đám người kỳ quái xuất hiện trong hành lang tối với ánh đèn kích hoạt bằng giọng nói.

Bọn họ đè vai nhau, như đội ngũ đại bàng ăn thịt gà.

Giơ cao hai tay, lao nhanh về phía mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận