Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 92: Nhìn nhau cười một cái

"Điên nặng thật đó..."

Nghe thấy lời ông Hứa nói, Lục Tân cũng không hít nhẹ một tiếng.

Anh cũng coi như đã hiểu vì sao ông Hứa sau khi nhìn thấy con gái của mình xảy ra chuyện, đã nghĩ bằng cách nào đi nữa phải dùng hết tất cả mọi cách để chữa khỏi cho cô ta, hơn nữa lại còn cân nhắc đến một vấn đề - là danh dự nữa... Đây đúng là một loại tình huống sẽ tạo thành vấn đề với danh dự.

"Cậu đơn binh, xin hiểu cho, tôi cũng không sẵn lòng miêu tả chi tiết..."

ông Hứa có hơi gian nan mở miệng: "Tôi chỉ có thể nói với cậu tình huống cơ bản thôi, ngay từ đầu, lúc con bé về nhà, thoạt nhìn không có trạng thái kì lạ gì, nhưng đến ban đêm, tôi phát hiện con bé vụng trộm yêu đương với người hầu trong nhà, dù sao con bé cũng đã đính hôn với người ta rồi, cho nên tôi chỉ... Sa thải người hầu kia, dạy dỗ bảo con bé dừng lại, khi đó nó còn rất bình thường, chỉ nói là mình nhất thời xúc động..."

"Lúc đó, tôi không ý thức được tính nghiêm trọng, nhưng mà... Rất nhanh, con bé lại trở nên hơi cuồng loạn, lúc tôi phát hiện ra nó, nó đang cùng với người pha chế của quán bar, tôi... Tôi thậm chí còn đưa nó về từ trong đám người, hơn nữa nó lại bắt đầu mất kiểm soát..."

Trong khi ông Hứa này ngưng giải thích thì Lục Tân đã hiểu được trạng thái.

Sau đó anh đồng tình nhẹ gật đầu, ra hiệu cho ông Hứa không cần khiến bản thân khó xử như vậy rồi tiếp tục nói.

Anh quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía cô gái trẻ tuổi kia, sau đó hơi nhíu mày.

Anh biết ông Hứa này mời mình đến để làm cái gì, bàn về kinh nghiệm xử lý loại tình huống như thế này thì mình vẫn chỉ là một người mới, bàn về năng lực, e rằng mình cũng không mạnh bằng mấy người năng lực khác ở thành phố Thanh Cảng, mà bàn về mặt hiểu biết đối với ô nhiễm tinh thần, e rằng bác gái quét rác ở bộ thanh lý ô nhiễm đặc biệt cũng đều hiểu nhiều hơn so với mình, như vậy, sao ông ta lại muốn tìm đến mình chứ?

Nhưng Lục Tân tin tưởng hẳn là còn có một nguyên nhân khác, ví dụ như mình có thể trực tiếp nhìn thấy quái vật tinh thần...

Cho nên, cũng không cần ông Hứa này nhắc nhở, tự bản thân anh cũng nhìn rất cẩn thận.

Chỉ là, nhìn thật lâu nhưng cũng chẳng thấy gì khác thường.

"Cậu đơn binh, cậu... Có phát hiện gì không?"

ông Hứa còn căng thẳng hơn so với Lục Tân, vừa lo lắng vừa mong chờ mà hỏi thăm.

Lục Tân nhìn một hồi lại chậm rãi lắc đầu.

Sắc mặt của ông Hứa kia lập tức trắng bệch.

Lục Tân suy nghĩ, tình hình cụ thể mình nhìn thấy quái vật tinh thần vào mấy lần trước đó, dường như cũng không phải mình có thể nhìn thấy trực tiếp, ít nhất cũng là khi nào đối phương có hành động thì mới nhìn thấy, tựa như lúc ban đầu ở quán cà phê đó vậy, ngay từ đầu trong mắt anh người nhân viên phục vụ kia cũng là người bình thường, chỉ đến khi anh ta có ý đồ "ô nhiễm" mình thì mới lộ trạng thái dị dạng ra ngoài.

Hơn nữa, lúc xử lý sự cố 041, cũng là sau khi nguồn ô nhiễm bộc phát thì anh mới nhìn được cái "cây ăn quả hình người" kia.

Cho nên...

Sau khi hơi nhíu mày, Lục Tân nói: "Ông có thể nào thả cô ta ra không?"

"Thả ra..."

Rõ ràng là ông Hứa có hơi do dự một chút, nói: "Thả ra, con bé sẽ bất chấp tất cả mà ồn ào..."

Lục Tân nghĩ nghĩ, lại nói: "Hẳn là tôi có thể khống chế cô ta được..."

ông Hứa vẫn có vẻ hơi lo lắng, nhìn Lục Tân một cái thật sâu, nói: "Có thể nó sẽ nhào về phía cậu..."

Lục Tân lại gật đầu một lần nữa, trả lời: "Tôi giữ được."

Nhìn ánh mắt lo lắng của ông Hứa, anh vỗ vỗ cái túi của mình rồi bảo: "Hơn nữa, tôi có súng!"

ông Hứa trưng vẻ mặt cổ quái nhìn Lục Tân một chút, hồi lâu sau mới nói: "Vẫn còn chưa đến mức nổ súng..."

Cũng không biết ngài nội tâm của ông Hứa trong một chút thời gian này đã trải qua bao nhiêu giãy giụa, rốt cuộc ông ta vẫn cắn răng một cái, chống gậy ba-ton tới gần hòm sắt, sau đó thở dài một hơi, tim giống như nảy lên, đưa tay vỗ một cái vào cái nút đằng sau hộp sắt, tất cả dây trói con gái của ông ta trong cái hòm làm bằng sắt kia lập tức cùng rút về trong rương.

"Hà hà..."

Mà thân thể vẫn luôn không ngừng co rúm của con gái ông ta, lúc này bỗng nhiên mất đi trói buộc, lập tức ngã nhào xuống đất.

cô ta chỉ thoáng sững sờ rồi đột nhiên giãy giụa bò lên, giẫm chân trần trên mặt đất bằng men sứ, thất tha thất thểu giống như là uống rượu say, có thể thấy được trong ánh mắt của cô ta hiện đầy tơ máu, ánh mắt chỉ quét qua liền rơi xuống trên người Lục Tân, sau đó trong miệng bỗng nhiên phát ra tiếng kêu hà hà như dã thú, liều lĩnh lao về phía người Lục Tân, dùng sức mở hai cánh tay ra.

"Cậu đơn binh, cẩn thận..."

ông Hứa lập tức hơi nóng nảy, theo bản năng vội vàng hét một tiếng.

Mà Lục Tân chỉ cau mày, vững vàng ngồi trên ghế sofa nhìn cái cô gái trẻ tuổi này.

Mãi đến khi cô ta sắp nhào đến người anh thì Lục Tân thoắt cái kéo chiếc ghế bên cạnh.

"Rầm."

Cô bé đó trực tiếp bị trượt chân ngã mạnh trên mặt đất.

ông Hứa không khỏi nhìn thoáng qua Lục Tân.

Sau khi cô bé kia té xuống, lập tức lại muốn đứng lên liều lĩnh đến bắt Lục Tân.

Còn Lục Tân thì đột nhiên lại đứng dậy, đưa tay đè xuống sau lưng cô ta, lần nữa kéo cô ta trở về mặt đất, cô gái này lập tức giãy giụa kịch liệt, có lẽ là dùng hết cả sức mạnh toàn thân, xém chút đã hất bay Lục Tân, anh lại vội vàng dùng đầu gối đè lên.

Đầu gối chặn lại sau lưng cô ta, dùng tới sức nặng của thân thể, cuối cùng anh cũng khiến cho cô ta tạm thời không thể ngồi dậy được.

Nhưng rõ ràng là cô bé này không bỏ qua như thế, tiếng gào thét trong cổ họng của cô ta lập tức vang dội lên rất nhiều, cô ta thuận tay vồ về phía Lục Tân, có điều dưới tư thế thế này, Lục Tân lật tay một cái thì đã bắt được cổ tay của cô ta, không hề bị cô ta làm bị thương.

Trong lòng ông Hứa lúc này không khỏi tràn đầy căng thẳng, bờ môi run rẩy dừng lại.

Còn Lục Tân thì đột nhiên nhìn về phía ông ta.

Cái ánh mắt này, có chút trách cứ, lại có chút cưng chiều, ông Hứa nhìn thấy trong lòng cũng sợ hãi kịch liệt.

Cuối cùng, dưới ánh mắt uy hiếp của Lục Tân, em gái lúc này đang nằm trong cái hòm sắt thiết kế cổ quái kia, chơi vô cùng vui vẻ, bất đắc dĩ cũng bò tới, ngồi xổm bên cạnh cô gái này, nghiêng đầu, hiếu kì đánh giá cô ta.

Mà mãi đến khi em gái đi đến bên cạnh thì cuối cùng Lục Tân có yên lòng được.

Lúc này, trong ánh mắt anh mơ hồ đã nhìn thấy thân thể của cô bé này có cái gì đó không đúng.

Chỉ là em gái cách khá xa cho nên anh cũng chẳng dám mạo hiểm.

Mãi đến lúc này, anh mới thở một hơi, bỗng nhiên dùng sức, kéo áo ngủ của cô gái này xuống một mảng lớn.

Nhìn thấy động tác của anh, ông Hứa lại không khỏi nhìn anh một cái.

Còn Lục Tân thì hoàn toàn chẳng để ý gì đến ông ta, chỉ chăm chú nhìn vào cái lưng trơn bóng của cô gái này, sau đó, anh liền chú ý dưới da cô gái này mơ hồ có một thứ hình dáng dài mảnh khua lên, không ngừng di chuyển, giống như làn da phía sau lưng cô ta có ẩn giấu một con rắn, mà con rắn này đã trở nên càng ngày càng nôn nóng, tốc độ di chuyển trong cơ thể của cô ta càng lúc càng nhanh.

Các vết tích khớp lại với nhau, thế mà mơ hồ phát họa ra dáng vẻ của một khuôn mặt.

Khuôn mặt với các đường nét này đang mở miệng, giống như là nó đang nở một nụ cười quái dị với Lục Tân vậy.

Em gái bị gương mặt này hấp dẫn, cô đưa cái đầu nhỏ ra ngoài, cũng nở một nụ cười với nó.

Lục Tân nhìn dáng vẻ đáng yêu này của em gái, cũng không khỏi mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận