Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1450: Quyền hành của cha (1)

Quay lại địa chỉ cũ của viện nghiên cứu…

Nghe những lời giải thích vô cùng bình tĩnh của tiến sĩ An, Lục Tân lại mơ hồ nhận ra có một sự kích động nho nhỏ trong những lời đó.

Địa chỉ cũ của viện nghiên cứu Nguyệt Thực…

Viện nghiên cứu Nguyệt Thực vốn là viện nghiên cứu Hồng Nguyệt, sau khi dọn vào trung tâm thành phố như bây giờ, họ mới bắt đầu đổi tên thành viện nghiên cứu “Nguyệt Thực”, công khai mục đích ngay từ lúc bắt đầu: giải quyết những vấn đề mà mặt trăng máu ở trên trời đã mang đến cho thế giới này. Cũng vì việc này mà mới nói địa chỉ cũ của viện nghiên cứu Nguyệt Thực chính là đời trước của viện nghiên cứu Nguyệt Thực, đồng thời cũng là viện nghiên cứu Hồng Nguyệt chân chính.

Đây là nơi bắt đầu tất cả mọi thứ?

Nếu quyết định đi đến đó để điều tra thì sẽ gặp những chuyện nguy hiểm và quỷ dị gì đây?

Vậy nhưng, nếu thật sự có thể tìm được bí mật gì đó ở nơi đó thì đúng là một chuyện vô cùng hấp dẫn…

Lúc Lục Tân vẫn đang yên lặng, chưa chịu trả lời, tiến sĩ An cũng khẽ im lặng một lát, sau đó mỉm cười nói:

“Tất nhiên, chúng tôi cũng phải thừa nhận rằng nếu muốn mời người khác gia nhập thì phải bày tỏ thành ý của mình.”

“Cho nên, trước khi tới Thanh Cảng để nói với cậu về những chuyện này, tôi đã xin phép với viện nghiên cứu, bởi vì đã được viện nghiên cứu cho phép nên tôi mới có thể chia sẻ cho cậu nghe những bí mật này. Trừ những bí mật này ra, thành ý của chúng tôi hẳn là cũng rất đầy đủ.”

Vừa nói, trên mặt cô cũng dần thả lỏng hơn, nói: “Đầu tiên là có liên quan đến nhiệm vụ ở thành phố Hỏa Chủng. Sau khi điều tra viên trung cấp Hạ Trùng của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ ở thành phố Hỏa Chủng, cô ấy đã lập tức gửi báo cáo đến chúng tôi, trong báo cáo, cô ấy có nhắc đến việc bởi vì tình hình khẩn cấp, cô ấy không thể không mời cậu đến giúp các cô ấy hoàn thành nhiệm vụ ở thành phố Hỏa Chủng, đồng thời cũng hứa hẹn về số tiền thù lao…”

"Trị giá một trăm triệu!"

Lục Tân hơi bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía tiến sĩ An.

Tiến sĩ An cười nói: “Dựa vào báo cáo, tình hình lúc ấy thật sự khẩn cấp, vậy nhưng Hạ Trùng cũng không có quyền hứa hẹn sẽ trả số tiền lên tới một trăm triệu.”

“Hơn nữa, nhiệm vụ ở thành phố Hỏa Chủng vốn đã được đoàn lính đánh thuê Dracula tiếp nhận…”

“Bịch…”

Lục Tân phồng má, con ngươi khẽ co rút lại.

“Nhưng viện nghiên cứu của chúng tôi cũng không có thói quen để người khác làm việc không công…”

Đón nhận ánh mắt của Lục Tân, tiến sĩ An bỗng nhiên cười nói:

“Hạ Trùng là một cô gái nghiêm túc, mục tiêu hàng đầu là giải cứu thế giới, sao có thể để cho một cô gái như vậy thất vọng được chứ?

“Trên thế giới này chẳng có chuyện gì đáng xấu hổ hơn việc phá hủy đi ước mơ của một cô bé cả.”

“Cho nên, tôi đã nhanh chóng quyết định, thông qua việc chửi bới, tôi đã yêu cầu viện nghiên cứu phải trả số tiền thù lao một trăm triệu ấy…”

Sắc mặt của Lục Tân lập tức trở nên hòa hoãn hơn đôi chút.

Cánh môi giật giật, định nói cho tiến sĩ An nghe một vài lời dễ nghe.

“Tất nhiên, chỉ một trăm triệu này thôi là không đủ…”

Tiến sĩ An bỗng nhiên nói tiếp khiến tim Lục Tân cũng khẽ run lên.

Chỉ thấy trên mặt cô đầy vẻ nghiêm túc, không còn có nụ cười mê người như trước đó mà chỉ có mùi tiền đáng yêu trên người:

“Một trăm triệu ấy là tiền hoa hồng cho sự kiện ở thành phố Hỏa Chủng, không liên quan gì đến những chuyện chúng ta nói nãy giờ cả.”

“Vì vậy, tôi đã lại xin viện nghiên cứu thêm một lần nữa và nhận được một quyền hạn còn lớn hơn…”

Dừng một chút, cô nghiêm túc nói: “Dùng số tiền thù lao trị giá hai trăm triệu để mời một vị cố vấn đặc biệt trở thành điều tra viên cùng với chúng tôi.”

“Sao?”

Lục Tân không nhịn được cảm thấy hơi ngơ ngẩn, thậm chí trên bàn tay còn có chút run run.

Hai trăm triệu?

Cái loại trăm triệu mà phía sau là tám số không đó hả?

Trái tim bắt đầu có chút cảm giác luống cuống, nhảy bịch bịch rộn ràng.

Rõ ràng là đã thấy rõ tiến sĩ An có ý định nhạo báng, cũng biết cô thật sự cần mình hỗ trợ, chỉ là cố tình thả chậm giọng nói như vậy mà thôi. Trên thực tế, bây giờ mình mới là người bán trên thị trường, đáng lẽ ra mình nên là người nắm quyền chủ động trong tay mới đúng.

Vậy nhưng, khi nghe thấy hai trăm triệu, Lục Tân vẫn không nhịn được hoảng hốt.

Không cần quyền chủ động, chỉ cần hai trăm triệu mà thôi…

“Ha ha, bây giờ viện nghiên cứu đã bần cùng đến nỗi dùng tiền để dụ dỗ người khác rồi sao?”

Vào lúc đáy lòng Lục Tân phập phồng như thủy triều, đang chuẩn bị đồng ý ngay lập tức thì một tiếng cười bỗng vang lên từ phía sau.

Bên trong phòng trong, mẹ vừa đổi một bộ quần áo khác ưu nhã bước ra khỏi phòng.

Chỉ thấy toàn thân bà mặc một bộ lễ phục màu trắng, chiếc mũ trên đầu cũng lớn hơn bình thường.

Trên người bà toát ra khí chất thần bí khác thường, lúc đi tới, ngay cả đèn trong phòng cũng phải run rẩy theo.

Sau khi đi tới bên cạnh Lục Tân và tiến sĩ An, trên mặt bà dần lộ vẻ giễu cợt: “Chỉ là hai trăm triệu mà thôi…”

“Cô nghĩ rằng tôi có thể sẽ đồng ý sao?”

“Chuyện này…”

Trong lòng Lục Tân hơi ngẩn ra, lẳng lặng nghĩ: “Có thể…”

Nhưng anh vẫn nhịn lại, không vội nói chuyện, bởi vì anh biết rằng nếu mẹ đã nói như vậy thì cũng có lý của riêng bà.

Không vội không vội, dù sao thì bây giờ mình cũng là người bán mà.

Mình không thể bán bản thân nhanh như vậy được, cho dù trước đó là hai trăm triệu…

Hai trăm triệu lận đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận