Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1447: Suất diễn của Ách bích (2)

“Trước đó khi nhận được sự cầu viện của Thanh Cảng, biết tin có một đôi mắt thần bí đã xuất hiện trên bầu trời Thanh Cảng, ngoài ra, sự ô nhiễm của tòa án Ngọ Dạ cũng bắt đầu xuất hiện những dấu vết xung quanh Thanh Cảng, chúng ta đã lập tức chạy tới từ viện nghiên cứu, chuẩn bị hỗ trợ.”

Tiến sĩ An nhìn thấu những băn khoăn của Lục Tân, cười giải thích:

“Có điều, khi chạy đến nơi này, chúng tôi lại phát hiện tình hình ở Thanh Cảng lại không giống với trong tưởng tượng của chúng tôi cho lắm.”

“Không chỉ không bị sự ô nhiễm cấp thế giới bao vây xung quanh mà thậm chí còn vô cùng phấn khởi bắn một quả đại bác lên trời…”

“Vì vậy, chúng tôi cũng đã lập tức thay đổi mục tiêu, truy đuổi tung tích của một Kỵ sĩ đoàn tham dự tập kích.”

“Chính là chúng.”

Cô nhìn về những lá bài rách nát đang nằm trên bàn rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Sở Sự vật Ách bích.”

“Quả nhiên là Sở Sự vật Ách bích…”

Trong lòng Lục Tân khẽ động.

Lúc còn ở thành phố Hắc Trảo, anh đã từng gặp một năng lực giả có tên là BlackJack. Lúc đối phương sắp chết còn cầu xin mình hãy lấy những lá bài bên trong đầu anh ta ra, nếu có cơ hội thì hãy trả lại cho một người làm ở một tổ chức thần bí có tên là Sở Sự vật Ách bích.

Nhưng sau đó cứ mãi không tìm được nên chuyện này cũng bị lãng quên.

Không ngờ trong chuyện tập kích lần này lại xuất hiện bóng dáng của tổ chức thần bí ấy.

… Chẳng biết có phải là muốn đến tìm mình tính sổ hay không?

“Tôi vốn muốn bắt sống hết những kẻ này.”

Lúc này, tiến sĩ An mới tiếp tục giải thích: “Tuy nhiên, quá trình lại không được diễn ra một cách thuận lợi, bắt buộc phải trải qua một ích sóng gió.”

“Mặc dù cuối cùng cũng đã giải quyết những kẻ này nhưng thứ còn sót lại cũng chỉ có những lá bài Poker này thôi.”

“Vậy nhưng may mắn làm sao, từ trên người bọn họ, tôi đã phát hiện ra một manh mối mà có thể sẽ khiến cậu cảm thấy hứng thú.”

Hơi dừng lại một chút, cô cười nói: “Manh mối này mới chính là món quà mà tôi muốn tặng cho cậu.”

Lục Tân hơi ngẩn ra rồi vội hỏi: “Cái gì?”

Tiến sĩ An cười nói: “Chẳng lẽ cậu đã quên mất điều kiện hợp tác mà chúng ta đã bàn bạc với nhau từ ban đầu?”

Lục Tân chỉ hơi ngẩn ra một chút rồi bỗng nhiên đứng dậy, biểu cảm trên mặt cũng lập tức trở nên nghiêm túc.

Tất nhiên là anh vẫn chưa quên.

Ban đầu khi vẫn còn ở trung tâm thành phố, từ cuộc gặp mặt với vị tiến sĩ An này, cả hai bên đã hứa với nhau rằng ở một mức độ nào đó, Lục Tân sẽ giúp viện nghiên cứu xử lý một vài trường hợp ô nhiễm đặc biệt trong khả năng cho phép, mà viện nghiên cứu thì sẽ vận dụng lực lượng của người ẩn núp để tìm giúp anh một người…

Lão viện trưởng.

Nói như vậy, viện nghiên cứu đã…

“Đúng vậy.”

Đối với ánh mắt ngạc nhiên của Lục Tân, tiến sĩ An chỉ nói: “Người đứng sau sự kiện chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, kẻ phản bội ở viện nghiên cứu, chủ mưu thao túng một loạt những thí nghiệm cấm kỵ và sự kiện quỷ dị chính là giáo sư Vương Cảnh Vân, ông ta cũng đã xuất hiện trong sự kiện tập kích Thanh Cảng lần này.”

“Có điều, bây giờ ông ta đã rời đi cùng với một vài nhân vật thần bí khác, mà những người này lại có liên quan đến Sở Sự vật Ách bích…”

“Quan trọng hơn chính là theo một số manh mối, việc giáo sư Vương Cảnh Vân rời đi có lẽ không phải là do ông tự nguyện.”

“Nói một cách đơn giản thì cậu có thể nghĩ rằng ông ta đã bị bắt cóc.”

“Bắt cóc?”

Cụm từ này khiến Lục Tân có hơi ngẩn người một chút, thậm chí còn bắt đầu thấy mê mang.

Tại sao lão viện trưởng có thể bị bắt cóc cho được?

Tuy nhiên, chuyện này cũng đã chứng thực cho nghi ngờ trong lòng anh.

Sau mỗi lần thực tập, vị lão viện trưởng này sẽ luôn để lại một dấu vết, giúp anh điều tra ra được một manh mối nào đó.

Mà lần này, khi kì thực tập kết thúc, ông ấy cũng đã mất đi toàn bộ tung tích.

Phải chẳng là vì ông đã bị bắt cóc?

Quá nhiều tin tức tràn vào đầu khiến Lục Tân thậm chí thấy hơi hỗn loạn.

Anh không thể nghĩ ra: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Nếu tôi đoán không lầm thì người bắt cóc giáo sư Vương Cảnh Vân hẳn là có liên quan đến Sở Sự vật Ách bích, dựa vào số ít manh mối mà giáo sư Vương Cảnh Vân đã để lại cho chúng ta, hình như ông ấy đã cố ý để mình bị bắt cóc, để cho tầm mắt của chúng ta chỉ có thể tập trung vào một đám người.”

Tiến sĩ An lựa lời một hồi rồi lại nhẹ giọng: “Quá trình điều tra chuyện này rất phức tạp nhưng kết luận rất đơn giản.”

“Đứng sau chuyện này chính là một người vô cùng đáng sợ.”

Lục Tân vẫn còn chút mê mang, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Tiến sĩ An là người của viện nghiên cứu, người của viện nghiên cứu mà lại còn cảm thấy người khác đáng sợ ư?

“Nếu muốn giải thích chi tiết những việc này thì sẽ phải tốn rất nhiều nước bọt…”

Tiến sĩ An nhẹ nhàng cầm lấy một mảnh bài ở trên bàn rồi nhẹ giọng nói: “Vậy nhưng tôi có một cách đơn giản để giúp cậu hiểu.”

“Sở Sự vật Ách bích là một tổ chức thần bí, phần lớn thành viên của tổ chức này đều là những nhóm người có năng lực đến từ Vực Sâu.”

“Vậy những thứ chúng ta cần biết chính là về cơ bản, những nhóm người có năng lực đến từ Vực Sâu vốn không nằm trong mười ba loại nhóm năng lực, bởi vì bọn họ không bị kích thích tinh thần làm ra năng lực của bản thân, bao gồm cả Hạ Trùng mà cậu quen biết cũng nằm trong số đó, bọn họ giống với một nhóm người chế tạo ra năng lực hơn, hơn nữa, Sở Sự vật Ách bích cũng biết rõ rằng những người đó đều có năng lực hệ bài Poker.”

“Thật ra thì những thứ này cũng là một phần trong ổ cứng sáng thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận