Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1691: Mọi người đều vui vẻ (4)

Những chuyện giống như thế này còn xảy ra ở rất nhiều khu vực trên mảnh thế giới này.

Ví dụ như, một đội quân vũ trang đầy đủ hàng trăm người, được trang bị quần áo bảo hộ cao cấp nhất và vũ khí hủy diệt hàng loạt, nhưng khi họ lái xe bọc thép về phía đông, tìm kiếm dấu vết của đoàn tàu hỏa mà Bạo quân đi, nhưng bất ngờ ở con đường phía trước, trên nóc một tòa nhà bỏ hoang, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest và chiếc đồng hồ hơn sáu trăm tỷ.

“Đùng đùng đùng…”

Đội võ cảnh này biết rõ sự đáng sợ của nguồn ô nhiễm hay người có năng lực, cho nên bọn họ không nói hai lời thì đã nhanh chóng phát huy hỏa lực ở mức cao nhất.

Thế nhưng người đàn ông anh tuấn trên không trung kia, đừng trước màn đạn dày đặc, thế mà lại trực tiếp nhảy từ trên nóc tòa nhà xuống, người vẫn còn đang ở trên không trung, thân thể lại đột nhiên bành trướng, biến thành một quả cầu thịt to chừng mấy trăm mét, phía trên nứt ra một cái miệng lớn.

Chỉ ba phút sau, người đàn ông thay một bộ vest khác, lại lần nữa đeo chiếc đồng hồ lên, áo mũ chỉnh tề rời đi.

Khu vực này, ngoại trừ hố đạn, không hề có thứ gì để lại cả.

Một ví dụ khác như là một binh đoàn kị sĩ nào đó bị lây nhiễm nhưng không biết rằng bản thân đã bị lây nhiễm, bọn họ thích tra tấn người khác và sưu tập cả một bộ sưu tầm những dụng cụ tra tấn, mỗi khi bắt được một người, họ phải sử dụng tất cả các công cụ tra tấn trong toàn bộ bộ sưu tầm. Tuy nhiên, vì người ở phương Tây ngày càng ít nên đã lâu bọn họ không tìm được "nạn nhân" mới, họ vô cùng buồn chán.

Sau đó, cũng vào thời điểm này, có một người đàn ông nho nhã, trên tay vắt một bộ vest tối màu, chậm rãi đi đến nơi chứa bộ sưu tầm của bọn họ.

Anh ta nhìn lên những dụng cụ tra tấn nằm trên giá, trên vách tường khắp nơi, trên mặt lộ ra nụ cười lịch sự.

“Các người không đúng, cho nên tôi sẽ thi hành trừng phạt đối với các người.”

Vừa nói, anh ta vừa đặt cặp táp xuống mặt đất, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đều là các kiểu dụng cụ tra tấn.

Binh đoàn kị sĩ hơi kinh ngạc, sau đó bọn họ cười phá lên.

So với những gì mà bọn họ cất trữ, những dụng cụ ở trong cái túi này, hiển nhiên không đáng nhắc tới.

Nhất là, cái người trông vẻ ngoài vô cùng tầm thường này, vậy mà lại dám xông vào địa bàn của bọn họ một thân một mình?

Bọn họ có đến chừng hơn ba mươi…

Suy nghĩ vẫn còn chưa dứt, chỉ thấy chỗ cánh cửa lại xuất hiện thêm một người đàn ông nho nhã khác, trên tay vắt chiếc áo vest tối màu, tay xách cặp táp, đi tới một người trong số bọn họ, nhẹ nhàng dừng lại, đặt cặp táp trong tay xuống đất.

Giống như là hai người sinh đôi vậy, chẳng qua là những dụng cụ tra tấn ở trong túi là hoàn toàn khác nhau.

Sau đó, không đợi những người trong binh đoàn kị sĩ nói chuyện, lại có thêm một người nữa bước vào.

Lại thêm một người…

Không tới ba mươi giây sau, hơn một trăm người đàn ông nho nhã bước vào, đứng chật cả khu lưu trữ.

Bọn họ đồng thời lộ ra nụ cười mỉm: “Ba người chúng tôi phục vụ một người các người, dùng hết một lần những dụng cụ trong rương này có được không?”

“Đáng tiếc, nếu không phải vội vàng trở về đánh bài…”

“... Nếu không phải đội trưởng Lục yêu cầu phải trở về trong vòng 3 tiếng đồng hồ, một trăm người bọn tôi có thể chăm sóc một người các người thôi.”

“Dẫu gì, công bằng là gì nhỉ?”

“Công bằng chính là, tôi không quan tâm các người là bởi vì bị lây nhiễm mới biến thành dáng vẻ như hiện tại, các người đã làm gì thì chính là cái đó.”

“Nếu như các người đã làm rồi, vậy tôi tất nhiên phải mang hết những thống khổ mà các người đã tạo ra trên người của những người kia…”

“Trả lại hoàn chỉnh, tỉ mỉ cho các người rồi…”

“Những u linh ngồi xe lửa, đi theo đội trưởng Lục Tân chạy lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể hoạt động một chút rồi.

Mỗi một người đều chơi vô cùng vui vẻ.

Có người chạy tới thị trấn nhỏ náo nhiệt dạo chơi, có người thì đi chơi trốn tìm cùng người ta, có người thì tiến vào bên trong phòng thí nghiệm bị ma quỷ lộng hành trong truyền thuyết để thám hiểm, cũng có người đi tìm người khoe khoang đồng hồ đeo tay trị giá hơn 600 tỷ của bản thân, còn có người chạy tới tìm những nhân sĩ chuyên nghiệp của địa phương để thảo luận một số kiến thức, vô cùng chuyên nghiệp, dĩ nhiên, cũng có người tận tụy quan sát những đội viên, có người lại cầm sách nhỏ lúi húi ghi chép.

Ở trong khu vực hoang dã này, những sinh vật quỷ quái vô cùng vô tận, chỉ lăm le chờ bạo quân tới.

Mà tiểu đội viên của bạo quân thì nhìn chằm chằm bọn họ, từ trong miệng chảy ra nước mặt hạnh phúc.

Cùng đúng vào thời khắc này, Lục Tân đi tới thành phố Bộ tộc Thánh lưu lạc, nơi được xây dựng ở phía Nam dãy núi Trầm Miên, thành phố Cao Sơn.

Ngẩng đầu nhìn lại, có thể thấy những cây mây màu đen và dây leo bao phủ cả tòa thành, một đường kéo dài đến tận ngọn núi.

Giương nanh múa vuốt, giống như đang canh phòng địa ngục vậy.

Lục Tân biết, nơi này chính là thành phố Cao Sơn, cũng chính là chung cực thứ mười ba, vương quốc giả tưởng của Hắc hoàng hậu, còn biết vị Nữ Hoàng này chính là một trong những vị chung cực hạ thế sớm nhất, cũng tương đương như chị em gái của mẹ, cũng là một trong những đối thủ mà mẹ coi trọng nhất từ trước cho tới nay, cũng biết rằng, cách đây không lâu, bà ta đã từng đi đến Thanh Cảng, hơn nữa còn thành công trốn thoát dưới sự vây bắt của cha anh, trở lại nơi này.

“Một người vô cùng đáng sợ mà…”

Lục Tân cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi: “Xin chào dì…”

“Tôi chỉ còn lại hơn 10 phút để giải quyết mọi người thôi.”

“Cho nên, dì xem dì tự xuống đây chấp nhận kết quả, hay là tôi phải đi lên nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận