Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 258: Anh như vậy chắc chắn không phải thần (2)

Ngay từ đầu, hắn còn thử mượn thân thể của người khác, tính cho nguyên bản của mình chút chỗ tốt, hoặc là đưa chút tiền, hoặc là thăng chút chức.

Nhưng dần dần, hắn có chút phiền chán, cảm thấy như vậy quá chậm, hơn nữa bộ dáng thân thể nguyên bản khiến mình không hài lòng.

Hơn nữa, hắn phát hiện mình làm tinh thần thể cũng có thể sống rất tốt, cho nên hắn từ bỏ thân thể.

Hắn bắt đầu làm một “âm hồn”, tự do tự tại, tùy hứng sống ở trong thành phố này.

“Suýt!”

Lục Tân mở mắt.

Âm hồn này hình như đang cố gắng ảnh hưởng đến mình, sau đó tiến vào thân thể của mình.

Hắn đã thành công một phần, khiến Lục Tân sinh ra cảm giác này, nhưng chỉ trong nháy mắt đã qua ngay.

Những chuyện tương tự đã từng xảy ra lúc trước, lời quyền chết chóc của Tần Nhiên đối với anh vốn có thể biến Lục Tân thành một Tần Nhiên khác, nhưng trên thực tế, cũng chỉ ảnh hưởng đến một phần của Lục Tân, sau đó bị mẹ tìm thấy, dùng kéo cắt rớt, mà từ lực độ này nhìn xem, âm hồn này thậm chí còn không bằng Tần Nhiên, dù sao tốt xấu gì thì Tần Nhiên cũng làm da thịt của Lục Tân mọc ra một khuôn mặt…

Âm hồn này chỉ làm Lục Tân thấy “hắn” mà thôi.

“Hoá ra anh không chỉ phạm pháp…”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn sang âm hồn này, cảm thấy có chút chán ghét hắn ta.

Anh thấy được ký ức của âm hồn này, đương nhiên cũng biết hắn đã làm cái gì.

Dưới sự ác cảm, giọng điệu của anh cũng có chút thay đổi.



“Anh…”

Trên mặt âm hồn kia lộ ra biểu tình hoảng sợ, hắn muốn liều lĩnh tiến vào thân thể Lục Tân, nhưng lại không vào được.

Điều này làm cho hắn khủng hoảng cực độ, bỗng nhiên mở miệng rộng ra cắn một cái.

Đây là năng lực sau khi hắn trở thành tinh thần thể mới phát hiện, hình như có thể cắn người khác một ngụm?

Chẳng qua, loại năng lực này không có tác dụng gì, hắn chưa từng nghiên cứu kỹ…

Đương nhiên, một bóng đen trôi lơ lửng giữa không trung, người đàn ông cao hai ba mét lập tức há miệng lớn như lỗ tai, lộ ra răng nanh so le hung hăng cắn xuống con người, thật ra trông vẫn có vài phần dọa người…

Nhưng lúc này Lục Tân đã nhảy lên.

Anh đứng bất động tại chỗ, nhưng hai chân hơi cong, trực tiếp nhảy lên cao hơn hai mét.

Khi anh nhảy lên cũng vươn tay ra.

Vốn tưởng rằng em gái sẽ qua giữ chặt tay mình, sau đó mình có thể mượn năng lực của cô, nhưng lại không ngờ lúc này em gái chỉ là ngồi xổm bên cạnh Lý Mộng Mộng, nghiêng đầu tò mò đánh giá mình, giống như đang xem biểu diễn, mà sau khi mình nhảy lên, lập tức trực tiếp nghênh đón cái miệng rộng đang cắn xuống của âm hồn kia, Lục Tân không có cách nào, cũng chỉ thuận thế tát nó một cái.

“Đùng…”

Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái.

Tay của Lục Tân vuốt qua mặt của âm hồn kia, nhưng khi xuyên qua, bàn tay có loại tê tê, cảm giác giống như điện lưu vô hình lướt qua, đánh không trúng nó, nhưng sau khi bàn tay tát qua, mặt âm hồn này nhanh chóng lõm xuống.

Giống như đánh trúng hắn, không phải tay của Lục Tân, mà là ý thức của Lục Tân đánh trúng hắn.

“Phốc…”

Hắn trực tiếp bị Lục Tân tát một cái nằm trên mặt đất, thân thể cực lớn đang run rẩy, mà Lục Tân lại thuận thế hạ xuống từ không trung, bởi vì không có em gái giúp đỡ nên khống chế thân thể không có linh hoạt như lúc trước, anh cũng không dám thực hiện động tác giống như lộn nhào, miễn cho đầu mình trồng ngược ở trên mặt đất, vì thế dứt khoát duy trì thân thể bất động, thuận thế một cước hung hăng dẫm xuống.

“Xuỳ!”

Động tác dẫm xuống này của Lục Tân, hoặc nói ý thức, khiến cho âm hồn kia điên cuồng hét lên.

Một cước đạp vào chính giữa phần dưới của hắn đang té ngã trên mặt đất.

Nơi bị anh dẫm lên, thân thể hắn bắt đầu trở nên vặn vẹo, hơn nữa còn đang hỏng mất từng tấc một.

Giống như giấy trắng hình người, bị tàn thuốc làm cho cháy ra một cái lỗ.

Thân thể hắn trực tiếp thiếu đi một miếng thật lớn, cả người đều thống khổ run rẩy, gào khóc kêu to, rúc vào trong cơ thể của cô gái.

Ngay sau đó, người gào khóc thét lên trở thành cô gái ở quầy lễ tân kia.

Cô dùng sức che phần phía dưới bụng lại, nước mắt cùng mồ hôi lạnh đều ứa ra trong nháy mắt.

Lục Tân lập tức đi tới trước mặt của cô gái ở quầy lễ tân, gõ gõ mặt bàn.

Sau đó ở trong ánh mắt hoảng sợ của cô gái, trên mặt anh không có biểu tình gì, chỉ thấp giọng nói: “Thành thành thật thật ở đó đi, nói thật lần này tôi không muốn nương tay, chỉ là anh thật sự quá yếu, không có cơ hội không nương tay, thật không biết vì sao anh lại có một ảo giác cho rằng mình là thần… Hiện tại, thừa dịp bọn họ còn chưa tới, anh nhanh chóng giúp tôi làm một chuyện khác…”

Ánh mắt của cô gái ở quầy lễ tân nhìn anh đã giống như đang nhìn ma quỷ.

Mà Lục Tân lại vô cùng nghiêm túc: “Tôi không phải đến đây để ở, chỉ là dẫn anh tới đây xử lý chút chuyện…”

“Cho nên, vừa rồi tôi giao tiền thuê nhà, anh trả lại cho tôi đi…”

Cô gái ở quầy lễ tân, hoặc nói là âm hồn kia, quả thực muốn điên mất, nhưng lại không dám không nghe.

Cô run rẩy nâng một bàn tay lên, lấy ra một xấp tiền mặt từ trong ngăn kéo, run rẩy đưa cho Lục Tân.

Lục Tân trầm mặc một chút, rút ra hai tờ trong đó, nói: “Cảm ơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận