Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1338: Đi ra ngoài cùng với mẹ (2)

Nói đến chỗ này, bà ấy nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: “Nếu như mẹ biết trước rằng ông ta sẽ đến, mẹ nhất định sẽ đi cùng con.”

“Sau đó nhân cơ hội lần này, trực tiếp giải quyết ông ta.”

Lục Tân từ những gì mẹ mình nói mà, nghe ra rằng bà ấy nghiêm túc, cùng với sự lạnh lùng thoáng qua.

Điều này làm cho anh tin tưởng những gì mẹ nói.

Anh rất hiểu mẹ của mình, muốn nói rằng bà ấy có từng nói dối hay là không…

Vậy quả thực là quá nhiều.

Thế nhưng bà ấy chưa bao giờ mang khuôn mặt nghiêm túc mà nói dối ai cả.

Thời điểm bà ấy nói dối, cũng vẫn mang nụ cười như hồ ly, như rằng sợ người khác không nhìn ra được dáng vẻ nói dối của bà ấy.

“Con cũng nghĩ như vậy đấy.”

Ánh mắt của Lục Tân dời khỏi khuôn mặt của mẹ mình, thấp giọng nói.

Trong lòng anh cũng chỉ nghĩ về hai phương diện thôi:

Một phương diện là, nếu như anh có thể nhận ra đó là ông viện trưởng sớm một chút, anh tuyệt đối sẽ không để cho ông viện trưởng rời đi.

Phương diện còn lại chính là, ngay đến bản thân anh cũng không rõ, ông viện trưởng vì cớ gì mà nhất định phải xuất hiện ở trước mặt của anh, tự mình nói ra những lời đó chứ.

Rõ ràng còn có rất nhiều phương pháp.

Vì cớ gì mà ông ta phải tự mình trực tiếp đi đến trước mặt anh, giảng giải khóa học này cơ chứ?

Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng Lục Tân tràn đầy sự khổ sở.

“Cho nên, những chuyện mà ông ta nói, không phải là sự thật đâu đúng không?”

Lục Tân suy tư thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, không ôm bất cứ một mục đích nào mà dò hỏi.

Chuyện này dường như là chuyện nước chảy đá mòn, thuận lý thành chương.

Ông viện trưởng là người xấu sao?

Đúng vậy.

Những chuyện mà bản thân ông ta đã làm, thực sự là quá nhiều.

Không chỉ có bản thân anh, hoặc cũng có thể nói, bản thân anh là một người nhỏ bé không cần nhắc đến nhất.

Những chuyện mà bản thân mình nhìn thấy cho tới nay, cho dù là nằm ở trên người em gái bị đặt lên bàn giải phẫu của anh, hay là nhóc mười chín bị đưa cho bên hắc đài bàn, hay là Nhị Hào bị ông ta vứt bỏ, hay hoặc là tính mạng của những người đã bị mất đi trong thứ mà ông ta gọi là kế hoạch…

Ông viện trưởng, là người duy nhất mà Lục Tân vĩnh viễn không thể giải hòa được.

“Không, con phải tin tưởng.”

Nhưng nghênh đón niềm nghi vấn của Lục Tân, mẹ anh lại nhẹ nhàng gật đầu.

“Mẹ biết là con rất thù hận ông ta, trong nội tâm cũng chán ghét việc ông ta sắp xếp tất cả mọi thứ cho con như thế.”

Mẹ anh nhẹ giọng nói: “Thế nhưng việc kia và việc con sẽ trở thành người như thế nào, là hai việc hoàn toàn khác nhau, con cũng không thể vì những gì mà ông ta nói mà đi thay đổi bản thân mình được, bởi vì chuyện kia, ở một mức độ nào đó, cũng là đang rơi vào bên trong sự chi phối của đối phương, cho nên chuyện mà con phải làm, chính là cứ thế đi tiếp đi.”

“Cứ bình tĩnh và kiên định đi tiếp thôi con, cứ đi cho đến một ngày, đi đến trước mặt của ông ta.”

“Nói cho ông ta biết rằng con không vui, con bất mãn, con thống hận……”

“Sau đó, giết chết ông ta.”

Nghe mẹ nói như thế, Lục Tân rơi vào trầm mặc trong khoảng thời gian rất lâu.

Sau đó anh mới gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì cả, thế nhưng trong ánh mắt lại có thể nhìn ra sự mơ hồ không thể che giấu.

“Vậy thì, nội hạch tinh thần ở trong lời của ông ta, là thứ gì chứ?”

Qua một hồi lâu sau, Lục Tân mới lại miễn cưỡng nâng cao tinh thần của mình lên một chút, nhẹ giọng đặt câu hỏi với mẹ mình.

Trước kia cha anh đã từng giải thích cho anh về nội hạch tinh thần một lần rồi.

Thế nhưng tuy rằng anh đã hiểu đại khái về vấn đề này rồi, nhưng lại vẫn thoáng cảm thấy có chút mơ hồ, cách hiểu cũng không được rõ ràng cho lắm.

“Vấn đề này…”

Mãi một lát sau mẹ anh mới nhẹ giọng nói: “So với việc dùng ngôn ngữ để giải thích, chi bằng mẹ dẫn con đi nhìn tận mắt thì hơn.”

Lục Tân có chút kinh ngạc mà liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Mẹ nhìn về phía Lục Tân, lộ ra một nụ cười cực kỳ ưu nhã, sau đó xoay người đi vào trong phòng ngủ của mình.

Ở trong cái nhìn của Lục Tân, mẹ anh cũng chỉ mở cửa phòng ngủ ra, rồi đi vào.

Sau đó cánh cửa phòng ngủ đóng lại, trong giây tiếp theo, cửa cũng đã mở ra.

Mẹ anh đã thay một bộ quần áo khác, từ bộ váy dài mang phong cách thoải mái ở nhà trước đó, đổi thành bộ lễ phục ngắn với những đóa bách hợp hoàn hảo thích hợp cho những bữa dạ tiệc. Trên mặt còn đeo một cái kính râm màu cam, dưới chân đeo một đôi giày cao gót, dường như bà còn trang điểm nhẹ, trông dáng vẻ như lập tức muốn ra khỏi cửa.

Cầm túi xách lên nắm ở trong tay, bà uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lục Tân, hơi nâng cánh tay trái của mình lên.

Lục Tân ngẩn ra một chút, mới hiểu được ý định của bà, duỗi tay đặt hờ ở trên khuỷu tay của bà ấy.

“Lộc cộc……”

Lúc này, em gái đang ở trên trần nhà nhìn thấy bọn họ chuẩn bị ra ngoài, ngay lập tức bò khỏi vách tường kép, dán lấy trần nhà mà chạy tới.

Trong phòng bếp, cha anh đang ngồi ở trên ghế gấp canh nồi áp suất, ông cũng tò mò vươn đầu ra hóng.

Nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử của hai người bọn họ, mẹ anh nhíu nhíu mày, nói: “Đây là đi ra ngoài làm chuyện quan trọng, mọi người cũng đừng có đi theo.”

Em gái và cha anh vừa nghe thấy thế thì tức khắc trở nên uể oải.

Em gái bò lên trên vách tường kép cạnh phòng bếp, cha anh căm tức đóng cửa phòng bếp cái rầm một cái.

“Đi thôi…”

Mẹ không thèm để ý đến hai người bọn họ, quay đầu nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh, kéo lấy cánh tay, cùng nhau đi ra cửa nhà.

Đêm khuya tăm tối, đủ những thứ không sạch sẽ nhảy nhót cuồng hoang ở trong tòa nhà cũ, sột sột soạt soạt, một khắc cũng không được an bình.

Thế nhưng sau khi mẹ anh đi ra cửa thì, nhíu mày một cái thật chặt.

Trong nháy mắt, tất cả những thứ lén lút kia như được xử lý sạch sẽ, nỗ lực lùi lại trong một góc, run bần bật.

“Đám người kia…”

Dường như khóe miệng của mẹ anh lộ ra nụ cười khinh bỉ tột cùng, nhẹ giọng nói: “Cũng nên từ bỏ hy vọng đi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận