Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 124: Hơn chục nghìn người khóc

"Tửu Quỷ đã chạy tới cầu Thanh Nhai, chắc ở đây không thành vấn đề..."

Lúc Hàn Băng nói còn kèm theo tiếng lật tài liệu và các âm thanh phức tạp khác. Sau một lúc, cô ta nói nhanh ở trong kênh: "Trong các sự kiện ô nhiễm đặc biệt quy mô lớn ở thành phố vệ tinh 2 và các nơi xung quanh, có một chỗ tường cao đang bị người lây nhiễm nặng tấn công."

"Bây giờ, trong các sự kiện lây nhiễm quy mô lớn, tổ trưởng Trần đã khống chế được một sự kiện. Vừa rồi anh cũng giải quyết được một sự kiện, đúng lúc chạy tới trợ giúp Tửu Quỷ, chắc hẳn cũng có thể khống chế được một chỗ. Mà tôi vừa nhận được thông báo, Oa Oa đã giải quyết sự kiện thứ ba, tức là sự kiện ô nhiễm đặc biệt bên quảng trường Thiên Thủy. Bây giờ, cô ấy đang chạy về chỗ sự kiện thứ tư, năm phút sau sẽ đến..."

"Bây giờ, trong thành phố chỉ còn lại một chỗ có hiện tượng hỗn loạn không thể khống chế được."

"Thằn Lằn đang ở vị trí bức tường phía nam, giúp đỡ chống lại sự tấn công của người bị lây nhiễm nặng, nhưng tình hình vô cùng căng thẳng..."

"Anh Lục, nếu sức khỏe của anh còn có thể chống đỡ được, mong anh hãy mau chóng đi tiếp viện."

"Không thành vấn đề!"

Lục Tân vừa nhanh chóng chạy theo sự chỉ dẫn của Hàn Băng về phía bức tường phía nam, vừa sốt ruột hỏi thăm.

"Bây giờ, vị trí tường phía nam xuất hiện vấn đề gì?"

Bây giờ, trong tầm mắt của anh chỉ thấy khắp nơi trong thành phố vệ tinh 2 đều là cảnh tượng hỗn loạn.

Dường như ở mỗi ngã tư đều thấy có đám người căng thẳng chạy vội.

Có người đang la hét chói tai, có người trốn sau cửa kính, run lẩy bẩy nhìn ra ngoài. Anh còn thỉnh thoảng nhìn thấy có ánh lửa ở nơi nào đó trong thành phố cháy bốc lên tận trời cao, hoặc truyền đến những chấn động làm người ta hoảng sợ, sự khủng hoảng càng nhanh chóng lan tràn hơn.

Sự hỗn loạn và khủng hoảng đã bao phủ trong cả thành phố.

Ngay cả những con chó, con mèo lang thang trong xó tối cũng tập trung thành từng đàn, chạy về một hướng giống như đội ngũ được đào tạo tốt...

Trong hoàn cảnh này, người bình thường căn bản không biết nên đi đâu.

Cho dù bọn họ muốn giúp đỡ người khác, cũng sẽ có cảm giác cả trong thành phố, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy người cần trợ giúp. Bọn họ chỉ biết bôn ba mệt mỏi, chạy nhanh trong thành phố này, mệt đến kiệt sức vẫn không có cách nào khiến cho sự khủng hoảng trong thành phố này giảm bớt được chút nào...

Nhưng may mà trong kênh nói chuyện có Hàn Băng đang chỉ đường cho Lục Tân.

Cô ta đúng lúc tập trung được tất cả tin tức và rối loạn trong thành phố vệ tinh 2 này, đồng thời sàng lọc, nói cho Lục Tân biết bây giờ chỗ nào ô nhiễm đã được khống chế, còn nơi nào đã tới ranh giới của sự sụp đổ, cần Lục Tân chạy đi trợ giúp.

"Có người đang tấn công tường cao!"

Hàn Băng trả lời vô cùng đơn giản lại lão luyện, nhưng vẫn cố gắng truyền đạt vấn đề một cách rõ ràng: "Sau khi tổ trưởng Trần báo cáo bức tranh được thu hồi từ cảng Bạng Phụ bị cướp, thành phố vệ tinh 2 đã tiến vào trạng thái giới nghiêm. Sau đó khoảng hai mươi phút, xuất hiện số lượng lớn dân chúng tấn công bức tường cao ở phía nam thành phố. Vì chuyện này xảy ra đột ngột nên không đủ người ứng phó, dẫn tới khá đông dân chúng nhân lúc hỗn loạn đã trốn qua bức tường cao..."

"Bây giờ, có số lượng lớn người tập trung về bên đó!"

"Nơi đó cũng phát sinh ô nhiễm tinh thần sao?"

Lục Tân bất giác hơi căng thẳng.

Phía nam thành phố chính là khu vực cô nhi viện của thầy Tiểu Lộc, là nơi anh bất giác sẽ quan tâm.

"Tạm thời chưa biết."

Trong kênh nói chuyện, câu trả lời của Hàn Băng khiến cho Lục Tân vô cùng kinh ngạc.

Lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống Hàn Băng không ngờ không có tin tức gì.

Anh không hỏi nữa, chỉ có thể tăng tốc, đẩy một chiếc xe máy từ trong đống đổ nát dưới đất lên.

Trong khoảng cách ngắn, anh có thể dựa vào năng lực của em gái di chuyển nhanh hơn xe máy.

Nhưng nếu khoảng cách xa, anh lái xe vẫn nhanh hơn, lại tiết kiệm sức lực.

Hơn nữa, bây giờ trước sau trải qua hỗn loạn lâu như vậy, Lục Tân lo lắng em gái sẽ mệt mỏi.

Anh đạp lút chân ga, chiếc xe máy phát ra tiếng động chói tai, hai ánh đèn pha xuyên qua bóng tối trong đêm khuya. Lục Tân lái chiếc xe máy này, lấy một loại tốc độ và sự linh hoạt vượt quá lẽ thường, nhanh chóng xuyên qua con đường đông đúc hỗn loạn và ngổn ngang. Cách đó không xa có tiếng nổ mạnh vang vọng cả bầu trời, phản chiếu bóng dáng của anh một cách rối loạn trên mặt đất.

Anh nhanh chóng đi tới khu vực thành phố phía nam, phát hiện ở đây không giống với những nơi mình vừa đi qua, không có hỗn loạn, cũng không có tiếng ai la hét ầm ĩ, thậm chí cư dân trong các tòa nhà xung quanh đều bật đèn, xung quanh chỉ có bóng tối và sự yên tĩnh.

"Chẳng lẽ mọi người xung quanh đây đều đi tới vị trí tường cao?"

Lục Tân căng thẳng.

Từ nhỏ đến lớn anh đều sống ở thành phố bên trong bức tường cao, tất nhiên biết phá hỏng cũng như vượt qua tường cao chính là tội nặng.

Tùy tiện tiếp cận tường cao, quân tuần tra thành phố có quyền trực tiếp bắn chết.

Hơn nữa, thành phố này đang ở trong tình trạng cực kỳ hỗn loạn, bất kể là người có bị lây nhiễm hay không, tấn công tường cao đều có thể dẫn tới rắc rối lớn.

Anh nghĩ tới đây lại ấn mạnh chân ga, tăng tốc chạy về phía bức tường cao.

Chẳng bao lâu, ánh sáng chói mắt phía trước chiếc xe máy phía trước xuyên qua bóng tối dày đặc, chiếu về phía xa.

Ngay sau đó, Lục Tân lại đột nhiên sửng sốt.

Tình hình ở đây không giống với những gì anh tưởng tượng, không hề hỗn loạn và điên cuồng như trong thành phố.

Trái lại yên tĩnh lạ thường!

Theo ánh đèn pha sáng chói mắt của chiếc xe máy lướt qua, anh đã liếc nhìn thấy, bây giờ có rất đông người đang tập trung ở dưới chân bức tường cao. Trong bọn họ có người mặc trang phục lúc làm việc, có người vẫn mặc áo ngủ, lúc này đang đứng thành từng nhóm ở dưới bức tường cao. Mà ở phía xa còn có thể nhìn thấy rất nhiều người giống như vô thức, lặng lẽ, lảo đảo, bước từng bước đi về phía bức tường cao.

Trên tường cao có hai đội quân tuần tra thành phố đang cầm vũ khí trong tay, chỉ thẳng vào đám người phía dưới.

Mà ở dưới chân tường, đám người đã tập trung đông nghịt, bọn họ không la hét, cũng không tranh nhau leo lên trên tường cao. Bọn họ chỉ lặng lẽ tập trung đến chân tường, sau đó ngẩng đầu, im lặng, thậm chí là yên lặng như chết, nhìn lên trên bức tường.

"Có chuyện gì vậy?"

Lục Tân kinh ngạc trước cảnh tượng này, nhảy từ trên xe máy xuống, mặc cho chiếc xe máy lao vào trong đống đổ nát.

Sau đó anh nhìn xung quanh, lại thấy một chỗ trống, nhanh chóng xuyên qua kẽ hở từ một góc khác của đám đông, sau đó dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng bám vào bức tường, leo đến trên tường cao. Trong lúc đó, không có bất kỳ người nào cố gắng ngăn cản anh.

Lục Tân thậm chí có thể cảm giác được, những người ở chân bức tường cao không ngờ lại không có ai liếc nhìn mình.

"Ai?"

Binh lính canh gác trên tường thành thấy có người xuất hiện ở trên tường cao, lập tức hoảng sợ, quát hỏi với giọng điệu cấp bách.

Những ánh đèn pin sáng ngời chiếu qua.

"Tôi là đồng chí Lục, thành viên của tổ hành động đặc biệt qua đây trợ giúp!"

Lục Tân có kinh nghiệm, đã sớm cầm giấy chứng nhận trong tay, vừa giơ tay lên vừa mở ra cho bọn họ xem.

"Người anh em, cuối cùng anh cũng qua. Vừa rồi tôi thấy anh giống như lái mô tô xiếc vậy!"

Ánh đèn pin nhanh chóng rời đi. Thằn Lằn mặc quần áo vũ trang màu đen từ trong đám đông bước tới đón. Trông trán anh ta đầy mồ hôi, giống như đã trải qua một trận chiến lớn, đi đường cũng có vẻ hơi yếu ớt, sắc mặt kỳ lạ nói: "Người anh em, tôi đã từng nhìn thấy người khác khóc, cũng đã khóc với người khác... Đặc biệt là trước đây lúc mấy chục khẩu súng của sở cảnh vệ chỉ thẳng vào tôi, tôi đã khóc rất to..."

"Nhưng anh có tin không..."

Hắn vừa nói vừa không nhịn được cảnh giác nhìn về phía chân tường, dường như khẽ run rẩy.

Lục Tân cũng bất giác nhìn về phía chân tường, sau đó anh cũng không khỏi run rẩy.

Lúc này anh mới phát hiện ra, những người tập trung ở dưới chân tường không phải chỉ đứng đó, không làm gì cả.

Ánh mắt bọn họ đờ đẫn nhìn mọi người trên tường và chậm rãi chảy nước mắt.

Rất nhiều người, rất nhiều gương mặt đều không gây chuyện, không nói một lời nào.

Bọn họ cứ lẳng lặng đứng ở đó, lặng lẽ khóc.

Giọng nói của Thằn Lằn có phần khó nhọc nói tiếp: "Có từng nhìn thấy... hơn mười nghìn người… khóc với anh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận