Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 646: Triệu hồi người ẩn nấp (2)

Sự vui mừng vừa xuất hiện trên mặt của Bích Hổ trong nháy mắt vụt tắt, gã đập mạnh vào đầu mình một cái.

Chuyện này là sao thế?

Gã vẫn khéo léo từ chối lòng tốt của Lục Tân, bởi vì không thể chạy ra ngoài để tận hưởng phong cảnh của thành phố trung tâm, đã là chuyện vô cùng đau khổ rồi, còn phải cùng một đồng nghiệp có ba người nhà không nhìn thấy, ở cùng nhau xử lý công việc nửa đêm canh ba nữa sao?

"Tôi đi lên trước đây."

Tiến sĩ Mạc là ăn xong đầu tiên và rời đi trước tiên, anh ta còn quan tâm xem Trần Tinh muốn giữ mình lại để mở họp gì.

"Chúng tôi cũng đi sắp xếp kế hoạch một chút đây, để nghe ngóng xem cuộc họp phác thảo pháp lệnh thật sự có còn muốn tổ chức hay không."

Mấy luật sư cũng ăn no và rời đi, đồng thời cũng đảm bảo với Lục Tân một lần nữa rằng anh nhất định sẽ có thể nhận được huy hiệu hăng hái làm việc nghĩa.

Lục Tân vội vàng để lại số điện thoại cho bọn họ, vô cùng nghiêm túc ký tên.

Anh có một loại kính trọng vô hình với những luật sư này.

Đợi sau khi Lệ Cương cùng với mấy nhân viên trú ở thành phố trung tâm Thanh Cảng đã cùng nhau rời khỏi để đi xử lý công việc, Lục Tân mới chậm rãi thưởng thức bò bít tết ở bên cạnh, vừa lo chuyện của mình, đội trưởng thật sự là quá quan tâm rồi, lại cho mình nghỉ một ngày, nhưng mình cũng đâu có chuyện gì khác cần hoàn thành đâu chứ, chỉ muốn giúp Bích Hổ hoàn thành tài liệu thôi, kết quả người bạn Bích Hổ này lại rất nói nghĩa khí, suy nghĩ cho bản thân mình quá mệt nên còn từ chối nữa chứ.

Vậy thời gian này mình cần phải làm gì đây?

Anh yên lặng tính toán một chút về toàn bộ quá trình xuất phát đến Thanh Cảng của mình, toàn bộ quá trình đến trung tâm thành phố, bỗng nhiên anh ý thức được một vấn đề quan trọng.

"Đội xe kia bây giờ đang ở đâu rồi?"

Lục Tân nhìn về phía Bích Hổ.

Bích Hổ đang không tập trung cũng không kịp phản ứng, thuận miệng trả lời: "Đội xe gì?"

"Chính là cái đội xe đưa chúng ta ra khỏi thành phố kia đấy..."

Lục Tân vội vàng giải thích: "Chính là người dẫn đội có vóc người vô cùng đẹp kia đấy."

"A a."

Bích Hổ phản ứng lại, bảo: "Đã sớm đi hay chưa, chuyện này ai mà biết chứ."

"A, chuyện này..."

Lục Tân nghẹn họng nhìn trân trối: "Cậu không cùng trở về với họ sao?"

Bích Hổ kinh ngạc: "Vì sao phải cùng trở về chứ, lão Trần ngực lớn cũng đã hứa rằng sẽ tiễn chúng ta ra khỏi thành phố rồi mà, nhưng cũng chưa hề nói rằng chúng ta phải đi làm gì, đến lúc đó đã tách ra rồi, có lẽ bây giờ bọn họ cũng đã trở về thành phố rồi, có lẽ cũng đã thuận đường rời đi rồi, chuyện này ai có thể biết được chứ..."

"Hỏng rồi..."

Lục Tân có hơi hoảng, tiền nửa xe hàng kia anh vẫn chưa nhận lại được đây mà.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Lục Tân cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, vừa ăn bít tết nướng than vừa lo lắng.

Có lẽ vẫn còn có hy vọng.

Đội xe kia vừa mới đến thành phố trung tâm vài ngày, trước tiên muốn bán đi hàng sưu hoang được, lại mua một số hàng hoá ở trung tâm kéo về để bán, cộng thêm việc Cao Đình bị cuốn vào chuyện này, bộ thanh lý đặc biệt của thành phố trung tâm chắc chắn cũng cần giữ chị ta lại một hồi.

Nghĩ như vậy, chắc hẳn hơn phân nửa là họ vẫn còn ở thành phố trung tâm.

Chỉ là trải qua chuyện kia, xuất phát từ sự cẩn thận, chắc chắn sẽ không quay trở về khách sạn trước kia rồi.

Như vậy, muốn tìm được bọn họ.

Lục Tân bỗng nhiên nhớ đến máy truyền tin mình bỏ trong ba lô .

Tiến sĩ An từng nói, người ẩn náu am hiểu tìm người nhất trên thế giới này.

Mà mình, dường như sau khi được mời gia nhập câu lạc bộ kia xong, liền có được quyền hạn nhất định để chi phối người ẩn náu.

Anh lấy ra cái máy truyền tin màu đen kia, sau khi khởi động máy, một luồng ánh sáng màu lam khác thường nhẹ nhàng hiện lên, hình ảnh bên trên trở nên ổn định.

Phía trên nổi lên ba ô biểu tượng.

Phía dưới có tên, theo thứ tự là: "Kho số liệu", "câu lạc bộ", "người ẩn nấp."

"Kho số liệu" rất nổi bật.

Đây cũng là có thể để cho Lục Tân kịp thời xem được được một vài tài liệu cơ mật và tình báo mới nhất do viện nghiên cứu cung cấp.

Về phần câu lạc bộ, chắc hẳn là do tiến sĩ An đã trao đổi với cấp cao của nhân tài gì đó rồi.

Chuyện này không quan trọng.

Lục Tân trực tiếp trước ấn mở phần mềm thứ ba.

Sau khi ấn vào, bật ra một giao diện mới tính, bên trên chỉ có một nút bấm phát ra ánh sáng màu lam.

"Triệu hồi người ẩn náu."

"Có thể trực tiếp triệu hồi không?"

Lục Tân chậm rãi ăn bò bít tết rồi suy nghĩ một chút.

Quyền hạn được sử dụng một phần người ẩn náu này là viện nghiên cứu cho anh, cho nên anh tìm họ làm việc cũng rất hợp lý mà.

Thế là, anh kiên quyết bất chấp, trực tiếp nhấn vào nút này.

Máy truyền tin trong tay hơi run một chút, dường như có tín hiệu gì đó truyền ra ngoài.

Lục Tân lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Lúc này Bích Hổ đã rời đi, anh cũng đã ăn xong phần cơm trứng chiên thứ hai, trong phòng bao chỉ còn lại mình anh.

Anh lẳng lặng nhìn về phía cổng, nhưng không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Cũng vào lúc Lục Tân đang lo lắng, cái danh thành viên tổ chức có danh xưng người ẩn nấp lệ thuộc trực tiếp viện nghiên cứu, thần bí nhất thiên hạ này có thể tìm ra được bí mật gì, sẽ dùng hình tượng như thế nào để xuất hiện trước mặt mình, anh chợt phát hiện, đèn trong phòng biến thành sáng tối chập chờn bất thường, không khí xung quanh cũng xuất hiện méo mó lờ mờ.

Có một loại không khí khác thường khiến cho Lục Tân đột nhiên cảnh giác.

Đột nhiên ngẩng đầu, anh liền trông thấy trên nóc nhà xuất hiện một vật.

Màu đen, thân thể nho nhỏ, con mắt thật to lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ dạ màu đen.

Nổi bật với chấn động phóng xạ tinh thần.

"Quái vật tinh thần?"

Lục Tân nhíu mày, sắc mặt chùng xuống.

Anh không ngờ trong khách sạn cao cấp như thế này ở thành phố trung tâm, lại cũng sẽ dễ dàng gặp được quái vật tinh thần như vậy.

"Em gái..."

Anh theo bản năng mở miệng: "Bắt lấy nó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận